NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 29.1

Cập nhật lúc: 2025-03-16 10:33:08
Lượt xem: 76

029: Bước thảo mai thứ 29

 

Bên Phó Thanh Hứa đi một mình có vẻ rất may mắn. Tại ký túc xá số 5, dưới gối của một chiếc giường, anh phát hiện một phong thư.

 

Trong khi đó, nhóm Tạ Vân Điềm và Chu Vấn Sâm đã xác nhận được rằng ký túc xá số 7 là phòng của Lý Lệ. Bởi vì dưới gầm của chiếc giường sát cửa sổ có khắc rất nhiều chữ viết điên loạn. Qua nội dung những dòng chữ đó, họ xác định đây chính là nơi Lý Lệ từng ở.

 

Ba người tập hợp, cảm thấy vui mừng vì ai cũng tìm được những manh mối hữu ích.

 

Sau đó, họ hay tin về hành động anh dũng trói ‘ma’ của Tô Trầm Ngư.

 

“… Trầm Ngư trói đây á?” Chu Vấn Sâm nhìn con ‘ma’ bị quấn chắc như gói giò dưới đất. Anh ta lo nó bị ngạt nên chu đáo kéo bớt chăn ra cho dễ thở. Con ‘ma’ nhắm mắt lại giả c.h.ế.t theo chỉ thị của tổ sản xuất.

 

Phó Thanh Hứa ngồi xổm xuống, ánh mắt dừng lại một chút trên nút thắt dây.

 

… Loại nút thắt này càng giãy giụa sẽ càng thít chặt, người bình thường ít ai biết trói kiểu ấy lắm.

 

Tô Trầm Ngư ngoan ngoãn gật đầu. Lưu Huống lúc này đã ngộ ra: Tô Trầm Ngư sợ ma nhưng không có nghĩa là cô nhát gan… Cô là người có thể thực hiện những động tác khó tin trên độ cao cách mặt đất trăm mét cơ mà. Thế là anh ta cười, giơ ngón tay cái khen ngợi: “Mọi người chưa được thấy tốc độ trói của Trầm Ngư đâu, nhanh cực kỳ, không cho ‘ma’ cơ hội phản ứng luôn ấy.”

 

Tạ Vân Điềm cố gắng kiềm chế không cho mình quay sang nhìn Tô Trầm Ngư, trong đầu chị ta không ngừng hồi tưởng lại cảnh Tô Trầm Ngư bịt mắt ném phi tiêu đêm nọ… Chị ta nói: “Thư và ký túc xá của Lý Lệ đã tìm được rồi, chúng ta đến phòng số 1 đổi cậu Mẫn ra thôi.”

 

“Còn con ‘ma’ này…”

 

Phó Thanh Hứa ra tay, anh xách con ‘ma’ bị trói thành khúc giò lên, ném lại vào trong cái tủ nó vừa mới đứng và chu đáo nhẹ nhàng đóng cửa lại.

 

'Ma': “…” Làm ‘ma’ khó quá đi thôi!

 

Tổ sản xuất: “???”

 

Sao Phó Thanh Hứa ném 'ma' và Tô Trầm Ngư trói ‘ma’ thành thạo dữ vậy?

 

*

 

Năm người trở lại ký túc xá số 1.

 

Thư họ tìm được là thư tình của một cô gái viết, muốn bày tỏ tình cảm với chàng trai mình thích. Tuy nhiên viết xong cô lại không đủ can đảm để đưa thư cho người ta, đợi đến khi cô gom đủ dũng khí rồi thì lại c.h.ế.t trong toilet ký túc xá. Cuối cùng, bức thư tình kia vẫn không thể đến được tay chàng trai và trở thành chấp niệm của cô gái.

 

Ánh đèn trong ký túc xá nhấp nháy, một giọng nói âm u vang lên: “Cảm ơn các bạn đã giúp tôi tìm được thư tình. Tôi đã hứa rằng nếu tìm được thì tôi sẽ có một phần thưởng. Các bạn muốn phần thưởng gì?”

 

Phó Thanh Hứa hỏi thẳng: “Chiếc váy đỏ biến mất ở đâu?”

 

Đương nhiên NPC toilet này không thể trả lời, nó nói: “Đổi câu hỏi khác đi.”

 

“Vậy thì…” Phó Thanh Hứa khẽ cong môi. “Cái c.h.ế.t của cô có liên quan đến Lý Lệ, đúng không?”

 

“… Đúng vậy.” Giọng nói càng âm u hơn. “Tôi đã trả lời câu hỏi của bạn rồi, phần thưởng đã đổi xong, chúc các bạn may mắn. Ở nơi này, tôi chỉ là một phần nhỏ bé không đáng kể, còn nhiều bí mật nguy hiểm hơn đang chờ các bạn khám phá.”

 

Giọng nói biến mất, hơi lạnh trong phòng cũng theo đó giảm hẳn, nhiệt độ tăng trở lại… 

 

Tổ sản xuất gần như chỉn chu đến từng chi tiết, thật giống như thực sự vừa có một con 'ma' rời đi và họ tạm thời an toàn vậy.

 

“Cạch”.

 

Cửa toilet mở ra, Mẫn Tích Chu bước ra với sắc mặt bình thường.

 

“Cậu Mẫn, anh không sao chứ?”

 

“Anh vẫn ở trong toilet suốt hả?”

 

……

 

Đúng vậy, Mẫn Tích Chu vẫn luôn ở trong toilet suốt khoảng thời gian này, nói chính xác hơn thì là không gian bí mật trong toilet, nơi trước đó ‘ma nữ’ trốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/29-1.html.]

 

Lý do anh ta không lên tiếng là vì tổ sản xuất khẩn khoản yêu cầu.

 

Dù không muốn thừa nhận nhưng khi bị nhốt trong toilet tối tăm, bên cạnh còn có một con 'ma', lâu dần sự im lặng ấy dễ khiến lòng người nảy sinh sợ hãi. Thế là, tên chó điên này định dùng sức trâu để phá cửa toilet.

 

Tổ sản xuất hiểu quá mà, cho nên họ bảo ma nữ nhét Mẫn Tích Chu vào không gian bí mật trong toilet, chỗ đó có đèn. 

 

Nói thật, ma nữ sợ Mẫn chó điên xông tới đ.ấ.m mình, bởi vì biểu cảm trên mặt anh ta trông cũng không thua phát điên là bao.

 

Người ở trong không gian bí mật có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài, khi Mẫn Tích Chu nghe thấy Tô Trầm Ngư muốn dùng rìu phá khóa cứu mình, anh ta lập tức vui liền, không rồ lên nữa, lại còn nghe lời đạo diễn răm rắp, ngoan ngoãn ngồi yên ở không gian bí mật chờ đồng đội cứu.

 

Cho nên, trong lòng Mẫn Tích Chu tự nhận định Tô Trầm Ngư là người đã cứu mình.

 

Bước ra khỏi toilet, sắc mặt anh ta không có gì bất thường, thậm chí còn có thể nhận ra là anh ta đang vui.

 

“Tô Trầm Ngư, lúc tôi bị nhốt trong toilet cô đi đâu vậy?”

 

Lưu Huống cảm thấy khó chịu với giọng điệu kẻ cả của anh ta, chuẩn bị đứng ra bênh Tô Trầm Ngư thì lại nghe thấy Mẫn Tích Chu nói tiếp: “Cân nhắc đến chuyện cô vừa cứu tôi, thiếu gia đây tha thứ cho cô đó.”

 

Những người khác: “…”

 

Tô Trầm Ngư chớp chớp mắt: “Người tìm được thư để cứu anh là tiền bối Phó nha.”

 

Mẫn Tích Chu tùy tiện vẫy tay với Phó Thanh Hứa: “Cảm ơn.”

 

Phó Thanh Hứa: “Không có gì.”

 

Đến lượt Mẫn Tích Chu lấy ra một tấm thẻ: “Đây là thẻ nhiệm vụ mà tôi nhận được từ trong toilet, mọi người xem thử đi.”

 

Trên thẻ nhiệm vụ viết…

 

[Trước khi Lý Lệ mất tích, trên giường cô ấy chỉ có một chiếc váy đỏ. Tuy nhiên, theo lời bạn cùng phòng của cô ấy thì họ chưa bao giờ thấy cô ấy mặc cái váy đỏ đó. Về sau, bạn cùng phòng của cô ấy lần lượt mất tích, và chiếc váy đỏ cũng không cánh mà bay. Nhưng bác quản lý ký túc xá cho biết, thỉnh thoảng đêm khuya sẽ thấy nó phấp phới chỗ cửa sổ cạnh giường Lý Lệ. Vậy, liệu chiếc váy đỏ có còn ở trong ký túc xá của Lý Lệ không?]

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

Mọi người xem xong.

 

“Không có nhiệm vụ cụ thể, chỉ kể qua loa về những gì đã xảy ra rồi gợi ý chúng ta đi thăm dò manh mối về chiếc váy đỏ ở phòng ký túc xá của Lý Lệ.”

 

Chu Vấn Sâm nói: “Khi tôi và Vân Điềm phát hiện ký túc xá số 7 là phòng của Lý Lệ thì không gặp điều gì bất thường cả… Bây giờ chúng ta qua đó, mọi người cùng nhau tỉ mỉ tìm kiếm cẩn thận lần nữa đi, chưa biết chừng có thể sẽ phát hiện gì mới.”

 

Vì vậy, mọi người vào phòng ký túc xá số 7.

 

Lưu Huống không ưa Mẫn Tích Chu, một thằng nhãi mới toe ngay cả tên cũng chưa từng nghe thấy bao giờ mà không biết khiêm tốn cung kính là gì. Dẫu sao ở đây cũng toàn bậc anh bậc chú, không cho thằng nhãi này một bài học thì coi sao được. Thế là anh ta cố tình trêu: “Cậu Mẫn, hay là dạo toilet một vòng nữa đi?”

 

Mẫn Tích Chu vừa bị nhốt trong toilet hơn nửa giờ, bất kể về sau ra sao thì ban đầu ít nhiều gì cũng bị dọa sợ. Theo lẽ thường, chắc hẳn anh ta sẽ có tâm lý e ngại các không gian tương tự.

 

“Được thôi.” Mẫn Tích Chu nhún nhún vai rồi đi thẳng về phía toilet, không có vẻ gì là sợ hãi.

 

“Tô Trầm Ngư, cô lại đây giữ cửa đi.” Mẫn Tích Chu nói. “Hồi nãy cô mà giữ cửa thì đời nào tôi bị nhốt được?”

 

Anh ta nói rất ngang nhiên, hợp lý, chỉ là giọng điệu nghe có vẻ hơi muốn ăn đòn.

 

Lưu Huống càng ngứa mắt hơn. Nhưng anh ta không phải kẻ ngốc, anh ta nhận ra một vấn đề: Chu Vấn Sâm và Tạ Vân Điềm là hai người có địa vị cao nhất trong số các khách mời, nhất là Chu Vấn Sâm, MC kỳ cựu nổi tiếng với tính cách hiền hòa. Lẽ ra khi thấy Tô Trầm Ngư bị Mẫn Tích Chu bắt bẻ thì phải đứng ra làm hòa, giúp đỡ Tô Trầm Ngư mới đúng với tính cách của anh ta chứ. Ấy thế mà Chu Vấn Sâm lại coi như không nghe thấy gì.

 

Tạ Vân Điềm cũng vậy, dường như họ quá say mê tìm kiếm manh mối, cẩn thận lục soát ký túc xá.

 

Còn Phó Thanh Hứa, khi nghe nói dưới ván giường của Lý Lệ có những chữ viết điên cuồng được khắc, anh ta chui ngay xuống gầm giường.

 

“...” Sau một hồi do dự, Lưu Huống kiểm tra ngăn kéo, không lên tiếng như đã định nữa. Anh ta nghe thấy Tô Trầm Ngư kêu "Ồ" một tiếng rồi ngoan ngoãn đến nhà vệ sinh dùng chân chặn cửa cho Mẫn Tích Chu bước vào.

 

Đột nhiên, một tiếng thét đau đớn thê lương vang lên ngoài cửa làm mọi người trong phòng hốt hoảng. Lưu Huống đứng gần cửa nhất, anh ta nói: “Tôi đi xem thử.”

 

Loading...