NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 28.2

Cập nhật lúc: 2025-03-15 16:13:14
Lượt xem: 76

Bóng tối dễ làm người ta sinh ra sợ hãi, sự hiện diện của những thứ không biết rõ trong bóng tối càng làm tăng nỗi sợ ấy. Dù biết tất cả đều là giả, nhưng biết thì biết vậy, vẫn không thể kiềm chế nỗi sợ hãi bản năng.  

 

Tạ Vân Điềm cảm thấy có thứ gì đó thổi thổi vào lưng mình, chị ta vô thức túm Tô Trầm Ngư bên cạnh. Chị ta nhớ rõ Tô Trầm Ngư luôn ở bên cạnh mình, ấy thế mà tay chị ta chỉ túm được không khí.

  

Rồi một thứ lạnh ngắt tóm lấy chi ta. Không phải Tô Trầm Ngư.  

 

Tạ Vân Điềm vội vã hất văng thứ đó, cao giọng hét: “Tô Trầm Ngư… em ở đâu?” 

 

“… Cô ấy ở bên chỗ tôi.” Người trả lời là Phó Thanh Hứa, Tô Trầm Ngư đang dè dặt kéo vạt áo anh.

  

Tạ Vân Điềm: “???”  

 

Lưu Huống thốt lên một tiếng rên đau đớn.  

 

“Lưu Huống, anh sao thế?”  

 

“Không sao…” Lưu Huống sao có thể thừa nhận rằng mình vừa bị dọa sợ đến mức đụng phải cạnh giường.  

 

“Mọi người đến gần cửa sổ đi.” Giọng nói bình tĩnh của Phó Thanh Hứa có chút tác dụng trấn an. Chợt “phụp”, một ngọn lửa nhỏ bùng lên xua tan bóng tối.

  

Tuy nhiên, ánh lửa lập lòe này lập tức dân đến vài tiếng la thất thanh.

  

“Má ơi!!!” Dưới ánh sáng mờ mờ, Lưu Huống thấy có một thứ đứng trên chiếc giường mình vừa vấp chân vào, thứ đó tự phát sáng nên anh ta có thể nhìn rõ hình dáng của ‘nó’: một khuôn mặt trắng bệch không sự sống. Khoảng cách giữa nó và anh ta không đến mười centimet.  

 

Ngay sau đó, nó đột ngột biến mất không chút tăm hơi.  

 

Chu Vấn Sâm nhìn thấy một bàn tay lướt nhanh qua tường. Tạ Vân Điềm bị Tô Trầm Ngư kéo thẳng về phía Phó Thanh Hứa, cô lo lắng hỏi: “Chị Điềm Điềm, chị không bị giật mình chứ?”  

 

“…” Chị ta không muốn trả lời câu hỏi này.  Chị ta chỉ muốn hỏi Tô Trầm Ngư chạy đến chỗ Phó Thanh Hứa lúc nào vậy!  

 

Lúc này, phía tổ sản xuất hoàn toàn im lặng.

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

  

Bởi vì sau khi tắt đèn đột ngột, để cảnh cáo các khách mời không được dùng bạo lực phá hoại bối cảnh, tổ sản xuất đã quyết định sẽ ‘trừng phạt’ họ bằng cách thả vài con ‘ma’ ra dọa. Hầu hết đều là hình nộm, chỉ có một con là người thật bò từ cửa bí mật dưới giường lên định dọa Tô Trầm Ngư chơi chơi.

  

Ai dè, khi con 'ma' vừa mới vươn tay chuẩn bị túm chân Tô Trầm Ngư thì đã bị cô dẫm mạnh cho một phá. Hình như cô khá sợ nên hốt hoảng nhảy lung tung thế nào lại đến bên cạnh Phó Thanh Hứa, nắm vạt áo anh, sợ đến nỗi không thể thốt nên lời.

 

Phó Thanh Hứa đành phải nhẹ nhàng vỗ vai Tô Trầm Ngư để an ủi cô, sau đó lấy bật lửa ra và bảo mọi người tụ tập lại gần mình.

  

Con 'ma' rụt lại về dưới giường, rưng rưng nước mắt xoa xoa mu bàn tay bị giẫm đau… đã thế còn không được phép kêu ra tiếng! 

 

Nó hối hận vì đã chọn dọa Tô Trầm Ngư! 

 

May mà Tô Trầm Ngư đi giày đế bằng.  

 

……

 

“Thanh Hứa, bật lửa từ đâu ra vậy?”

  

Phó Thanh Hứa: “Nãy em tìm thấy trong ngăn kéo, nghĩ chắc có lẽ sẽ gặp tình huống không nhìn thấy gì nên cầm luôn... Giờ thì có tác dụng rồi.”

  

“Những thứ đó đã chạy hết rồi…” Lưu Huống tim đập mạnh, sắc mặt không tốt, nhưng vẫn nhớ lúc nãy mình không làm anh hùng đến cứu mỹ nhân. "Trầm Ngư không sao chứ?”  

 

“Em không sao ạ.” Tô Trầm Ngư lắc đầu.

  

“Đây là phạt vì chúng ta không nghe lời đó.” Chu Vấn Sâm thở dài. "Xem ra chúng ta chỉ có thể thành thật đi tìm thư thì ‘nó’ mới chịu thả chúng ta ra.” 

 

Mọi người cũng hiểu tổ sản xuất không đồng ý phương pháp sử dụng bạo lực để lấy manh mối, một khi họ có ý đồ thì sẽ tìm cách ngăn cản họ.

  

Khi đèn sáng trở lại, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Cửa ra vào kêu “cọt cà cọt kẹt” một tiếng rồi từ từ hé mở.

  

Tất cả đi ra khỏi phòng, đến chỗ rìu cứu hỏa mà Tô Trầm Ngư nói. Quả nhiên nó đã không còn trong đó nữa.

  

“Vẫn nên chia nhóm tìm thư thôi, như vậy có thể nhanh chóng ‘cứu’ được cậu Mẫn.” Chu Vấn Sâm nói.  

 

Lưu Huống cuối cùng cũng có cơ hội, anh ta vội vàng không thể chờ nổi reo lên: “Trầm Ngư, chúng ta cùng nhau đi nhé. Anh thấy Thanh Hứa to gan lắm, lúc nãy cậu ta là người duy nhất không sợ mà. Thanh Hứa, cậu tìm một mình không sao đâu nhỉ?”

  

Phó Thanh Hứa: “Không thành vấn đề.”

  

Tô Trầm Ngư liếc mắt nhìn Phó Thanh Hứa đầy lưu luyến rồi theo Lưu Huống vào phòng số 4.  

 

“Trầm Ngư, nếu em sợ thì cứ ngồi đây không cần làm gì hết, để anh tìm cho, tránh không may nhìn thấy gì lại bị dọa.” Lưu Huống dịu dàng chu đáo kéo ghế ra. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/28-2.html.]

“Em chẳng làm gì thì không hay đâu.” Tô Trầm Ngư lắc đầu. "Cứ để em tìm cùng anh đi, hơn nữa có anh Huống ở đây rồi, em không sợ ạ.”

  

Nghe vậy, Lưu Huống sướng rơn. Hai người tìm kiếm trong phòng nhưng không thu hoạch được gì.

  

“Có cần tìm trong nhà vệ sinh không ạ?” Tô Trầm Ngư hỏi.  

 

Lưu Huống hơi do dự. Mẫn Tích Chu vào nhà vệ sinh rồi bị nhốt, không biết là vẫn ở trong ấy nhưng bị up h.i.ế.p không được nói gì hay đã bị chuyển sang nơi khác… Cơ mà nhà vệ sinh đúng là cũng có khả năng giấu thư, không tìm không được.  

 

Tô Trầm Ngư nhìn anh ta một cái, như thể biết anh ta đang do dự, cô gom hết can đảm nhỏ giọng nói: “Anh Huống, để em vào cho.”

  

“Vậy sao coi được.” Lưu Huống kiên quyết đẩy cửa nhà vệ sinh ra bước vào. Anh ta cảnh giác nhìn xung quanh nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Lưu Huống âm thầm thở phào trong lòng, đi ra và nói với vẻ tiếc nuối: "Không có.”

  

 

Sau đó anh ta thấy Tô Trầm Ngư đứng trước cửa tủ im lặng hai giây rồi quay người đi ôm chăn lại.  

 

Lưu Huống: “?”  

 

Tổ sản xuất: “…”  

 

Họ nhìn màn hình, đồng loạt rơi vào im lặng.  

 

Lưu Huống vừa vào nhà vệ sinh xong thì Tô Trầm Ngư mở cửa tủ, bên trong có con 'ma' đã đứng đợi sẵn từ lâu với thân hình m.á.u me be bét. Theo lý mà nói Tô Trầm Ngư phải la hét kinh hãi mới đúng.

  

Nhưng không. Tô Trầm Ngư không những không hét mà còn bình tĩnh đóng cửa.

  

Không đúng lắm nhỉ…

  

“Có khi nào bị dọa cho ngớ người rồi không?” 

 

“Có thể lắm.”

  

Con 'ma' trong tủ cũng mờ mịt chưa hiểu ra sao. Nó chính là con ‘ma’ bị Tô Trầm Ngư giẫm vào tay ở phòng số 1 lúc nãy, vừa mới nhanh nhanh chóng chóng thay trang phục rồi chạy sang đây mai phục.

  

Nó cố tình gõ cửa tủ, tạo tiếng động để dụ Tô Trầm Ngư mở cửa. Kết quả Tô Trầm Ngư đúng là có mở thật, nhưng chỉ nhìn nó một cái, ánh mắt đó thật sự khó lòng đoán được là có ý gì, cuối cùng cô chậm rãi khép tủ lại.

  

Bình tĩnh vô cùng.  

 

… Hình như có bước nào sai sai…

 

Lưu Huống cười nói: “Trầm Ngư, có phải em định mở tủ nhưng lại sợ có thứ gì bên trong hả? Không sao, anh làm nhé.”  

 

“Đừng…”  

 

Lưu Huống một tay kéo cửa tủ ra, con 'ma' chuyên nghiệp kịp thời đổi sang biểu cảm đáng sợ.

  

“Đậu máaa!!!” Lưu Huống lập tức bị dọa cho hết hồn.

  

Giây tiếp theo, một chiếc chăn bay tới, đáp đúng lên đầu con 'ma'.  

 

Lưu Huống: “Hả?”

  

Con 'ma': “???”  

 

Tổ sản xuất: “???”  

 

“Nhanh, kéo con ‘ma’ ra ngoài!”

  

Lưu Huống vô thức kéo con 'ma' bị chăn trùm kín mít ra khỏi tủ, Tô Trầm Ngư không biết lôi từ đâu ra một sợi dây thừng, nhanh nhẹn buộc chặt con 'ma' lại với tốc độ khiến người xem phải giật mình.  

 

Sau khi buộc xong, cô tái mặt trưng ra biểu cảm vẫn chưa hết kinh hãi: “Phù… như này, như này thì ma không thể… không thể dọa chúng ta nữa.”

  

 

Lưu Huống: “…”  

 

Tổ sản xuất: “…” 

 

Con 'ma' không thể cử động: “…………” Người bị dọa là tôi đâyyyy!!!

 

______

Lời tác giả:

 

Hoàng hậu nương nương: Con ma này hóa trang xấu quá, che đi cho đỡ ngứa mắt.

Loading...