NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 28.1
Cập nhật lúc: 2025-03-15 16:12:58
Lượt xem: 77
028: Bước thảo mai thứ 28
Họ đang nói chuyện thì nhóm của Tạ Vân Điềm và Chu Vấn Sâm cũng đi ra từ một phòng ký túc xá khác, thấy mọi người tụ tập thì nhanh chóng đến gần.
“Chúng tôi không phát hiện gì, phòng số 3 không phải là phòng của Lý Lệ, còn mọi người thì sao?”
Phó Thanh Hứa và Lưu Huống lắc đầu. Tạ Vân Điềm nhìn về phía Tô Trầm Ngư. Không thấy Mẫn Tích Chu, chị ta bỗng có linh cảm không lành, vô thức hỏi: “Cậu Mẫn đâu?”
Tô Trầm Ngư khụt khịt mũi, tỏ vẻ cố gắng nhớ lại sau đó “ui” một tiếng: “A… anh ấy… hình như bị nhốt trong toilet...”
Mọi người: “…”
Mọi người vào phòng số 1 của nhóm Tô Trầm Ngư, biết cô sợ nên họ chu đáo bảo cô chờ ở ngoài.
“Ở ngoài một mình còn sợ hơn.” Cô nói rồi lặng lẽ theo sau Tạ Vân Điềm.
Phó Thanh Hứa âm thầm thở phào, anh tưởng Tô Trầm Ngư sẽ lại chọn bám mình tiếp. Anh không có ý định tạo couple tăng tính thảo luận, tổ đạo diễn bảo anh hợp tác với Tạ Vân Điềm nhưng anh đã từ chối. Nguyên nhân anh tới tham gia vì sự tò mò với bản thân chương trình Tìm Kiếm Bí Mật Trong Nhà Ma, anh luôn thích những thứ cần động não như vậy.
Tạ Vân Điềm do dự một chút rồi giơ tay về phía Tô Trầm Ngư. Cô nhanh chóng nắm chặt lấy. Thấy tay Tạ Vân Điềm cũng lạnh ngắt, cô nhỏ giọng hỏi: “Chị Điềm Điềm, chị cũng sợ ạ?”
… Ai là chị Điềm Điềm của cô?, Tạ Vân Điềm nghĩ thầm.
“Không.” Tạ Vân Điềm khống chế nét mặt. "Bọn chị tìm trong phòng số 3, không có gì hết.”
“Phòng này em vừa vào đã cảm thấy có gì đó rồi. Cậu Mẫn còn bị dọa mấy lần cơ, sau đó anh ấy vào toilet, cửa đột nhiên bị sập lại, em sợ quá chạy ra ngoài. Là lỗi của em, em không nên bỏ anh ấy lại.” Mọi người nghe Tô Trầm Ngư nói với vẻ tự trách.
Cả nhóm an ủi cô rằng không sao, đó là phản ứng bình thường khi hoảng sợ.
“Cậu Mẫn?” Chu Vấn Sâm là người đầu tiên đến trước cửa toilet.
Anh ta nhẹ nhàng gõ cửa, không có tiếng trả lời.
Anh ta xoay tay nắm cửa, không mở được.
“Cậu Mẫn, anh có ở trong đó không?”
“Cậu Mẫn, anh không sao chứ?”
Một giọng nói nhẹ hẫng bay bay vọng ra từ bên trong khiến mọi người không thể không sởn gai ốc: “Muốn anh ấy quay lại với các người… mang đồ đến đổi…”
“Đồ gì? Ở đâu?”
Giọng nói âm u: “Một bức thư, ở trong khu vực này. Ai tìm được trước, tôi sẽ có thưởng. Phải nhanh nhé, nếu không tôi sẽ tức giận đó.”
Đột nhiên, trên ô kính trước cửa nhà tắm có vết m.á.u chậm rãi xuất hiện, ngay sau đó là hàng loạt dấu tay m.á.u chồng lên nhau kèm theo hơi lạnh không ngừng tỏa ra ngoài.
Chu Vấn Sâm lập tức lùi lại hai bước. Cảm giác quá thật, bầu không khí trở nên ngột ngạt.
“Cậu Mẫn đâu?” Tạ Vân Điềm lại hỏi. Không phải chị ta quan tâm đến Mẫn Tích Chu mà chỉ là sợ nhỡ tên chó điên kia có vấn đề gì thì sẽ bị trả thù thôi.
Giọng nói trầm khàn kia không trả lời.
Lúc này, Phó Thanh Hứa chợt hỏi: “Cô là Lý Lệ phải không?”
“Anh đoán xem.”
Mọi người: “…” Giọng điệu của con ma này thật sự rất muốn cho ăn đòn.
“Được rồi, giờ chúng ta phải đi tìm một bức thư, tìm được thì mới cứu được cậu Mẫn ra khỏi toilet.” Chu Vấn Sâm nói. "Chúng ta đụng trúng tuyến phụ của cốt truyện rồi.”
Lưu Huống: “Tôi vừa xem lại, có tổng cộng mười phòng, chúng ta tìm từng phòng một chắc chắn sẽ thấy thư thôi, tiện tìm ra phòng của Lý Lệ luôn.”
“Đây không phải phòng của Lý Lệ à?” Tạ Vân Điềm nhíu mày.
Lưu Huống chỉ tay vào góc tường, hơi đắc ý: “Nhìn đi, có một danh sách ở kia kìa, trên đó không có tên Lý Lệ nên đây không phải là phòng của Lý Lệ.”
Mọi người đi đến gần, quả nhiên thấy một tờ danh sách đã ố vàng.
“Tôi và tiền bối Chu đã kiểm tra phòng số 3, không thấy danh sách nào.” Tạ Vân Điềm nói xong rồi hỏi Phó Thanh Hứa. "Bên chỗ anh thì sao?”
“Không có.” Phó Thanh Hứa khẳng định.
“Phòng số 1 lại có danh sách, mọi người không cảm thấy quá mức rõ ràng ư? Như kiểu cố tình nói cho chúng ta biết rằng đây không phải là phòng của Lý Lệ ấy. Nhưng chỉ có phòng số 1 có ma… NPC* xuất hiện. Em nghĩ dù phòng số 1 không phải phòng của Lý Lệ thật thì chắc chắn cũng phải có gì đặc thù.” Nói xong, Tạ Vân Điềm bổ sung. "Đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/28-1.html.]
(*Non-player character: nhân vật không phải người chơi, những nhân vật trong các trò chơi mà người chơi không thể điều khiển được)
“Vân Điềm nói rất có lý.” Chu Vấn Sâm đồng ý, những người khác cũng sôi nổi gật đầu.
Lưu Huống thầm nghĩ: may mà không chọn con nhỏ này làm mục tiêu, quá thông minh thì không dễ lừa.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Anh ta lập tức nhìn Tô Trầm Ngư, cô đang dựa sát vào Tạ Vân Điềm, khẽ túm vải áo bên eo chị ta liên tục nói gì đó, tay cứ gảy tới gảy lui.
Vẫn còn trẻ con lắm, đông người một cái là không sợ gì nữa, còn dám nghịch linh tinh luôn.
“Trầm Ngư…” Anh ta vừa lên tiếng thì thấy Tô Trầm Ngư đột nhiên ngập ngừng nói. "Các tiền bối ơi, chúng ta không có cách nào nhanh hơn ạ?”
Mọi người đang tỉ mỉ kiểm tra từng milimet quay sang nhìn cô với đầy những dấu hỏi chấm vô hình.
“Ma ngay trong toilet đó thôi, chúng ta có thể vào hỏi thẳng cô ta mà.” Tô Trầm Ngư chỉ vào cánh cửa còn loang lổ vết máu. Như sợ những dấu vết này, cô lập tức rụt tay lại. "Cô ta muốn chúng ta tìm thư, thế thì chắc chắn cô ta biết thư ở đâu.”
Mọi người: “???” Vậy cũng được luôn hả?
“Cửa bị khóa rồi, làm sao mà hỏi?” Tạ Vân Điềm quay đầu lại, phát hiện Tô Trầm Ngư đang nghịch sườn áo mình thì tức khắc lộ ra biểu cảm khó diễn tả bằng lời.
Tô Trầm Ngư chỉ chỉ: “Ở ngoài hành lang, em thấy trong cửa sổ cứu hỏa có một cái rìu, chúng ta có thể lấy cái rìu đó chặt gãy ổ khóa này, thế là vào được.”
Mọi người lại: “????”
Tổ sản xuất: “??????” Đậu má!
“Nếu cậu Mẫn còn ở trong toilet thì chúng ta có thể cứu anh ấy!” Nói xong, Tô Trầm Ngư cố gắng mở to mắt ra vẻ hết sức vô tội. "Không... không được sao ạ?”
“Thực ra… Trầm Ngư nói rất có lý.”
Không ngờ người đầu tiên đáp lại mình thế mà lại là Phó Thanh Hứa, Tô Trầm Ngư nhìn sang với đôi mắt sáng lấp lánh. Phó Thanh Hứa chạm mắt cô, hơi mất tự nhiên quay đi.
“Chúng ta nhiều người thế này, không cần phải sợ một con ma.” Trong mắt Phó Thanh Hứa có ý cười nhè nhẹ. "Chương trình cũng chưa từng nói chúng ta không thể động vào ma.”
Các khách mời vốn đang bị hạn chế tư duy trong đống nhiệm vụ và quy tắc của chương trình, họ vô thức đi theo manh mối mà con ma cung cấp. Tuy nhiên, lời đề nghị của Tô Trầm Ngư hoàn toàn vượt ra khỏi quy tắc, vừa trực tiếp vừa năng suất, chỉ là... hơi thô bạo chút mà thôi.
“Đúng vậy,” Lưu Huống vỗ tay. "Trầm Ngư nói đúng, chúng ta cứ chặt thẳng cửa đi vào hỏi con ma trong đó là xong, đơn giản và nhanh chóng.”
Tạ Vân Điềm không nhịn được, hỏi Tô Trầm Ngư: “Không phải em đang sợ à?”
Chị ta bắt đầu nghi ngờ rằng sự sợ hãi của Tô Trầm Ngư có thể chỉ là giả vờ.
“Ở cùng mọi người là em không sợ nữa.” Tô Trầm Ngư nói có sách mách có chứng. "Nếu ở cạnh chừng này người mà em vẫn còn sợ thì em quả là vô dụng hết thuốc chữa.”
Tạ Vân Điềm cứng họng không nói được gì: “…”
Bên phía tổ sản xuất:
“Họ thật sự định đi lấy rìu cứu hỏa để chặt cửa kìa!”
“Đạo diễn, có cần cản họ lại không?”
Tổng đạo diễn không hề nao núng, giữ vững phong thái chỉ huy: “Không cần, đóng cửa phòng lại. Muốn đi lấy rìu á? Không cho đi là được.”
Ngừng một lát, ông ta nói thêm: “Lặng lẽ… thu rìu đi.”
Nhân viên hậu cần cảm thán: “Nhỏ Tô Trầm Ngư này chẳng biết đi theo kịch bản gì cả.”
Đạo diễn cười ha ha: “Vậy mới thú vị chứ.”
*
Cửa ra vào đóng sầm lại.
Lưu Huống lao tới, xoay ra xoay vào mấy lần rồi quay lại nói với mọi người: “Không thể mở được.”
Giọng nữ âm u vang lên: “Không nghe lời, muốn làm hại tôi, các người đều phải chết.”
Một luồng gió lạnh không biết từ đâu thổi tới, đèn trong phòng tắt ngúm, xung quanh chìm vào bóng tối.
Tiếng hét hoảng sợ bất ngờ phát ra từ Lưu Huống: “…Vừa rồi có cái gì xù xù lông chạm vào tôi!”