NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 27.2

Cập nhật lúc: 2025-03-15 16:11:41
Lượt xem: 63

Một đạo diễn hỏi: “Chúng ta có sắp xếp 'ma' vào phòng này không?”

“Không.” Những người khác lắc đầu. "À, nhà vệ sinh có.”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau: “Cô ấy nói có bóng đen, bóng đen ở đâu ra?”

“Chắc Tô Trầm Ngư sợ quá nên nhìn nhầm thôi, xem mấy cảnh phóng gần mặt cô ấy trắng bệch thế còn gì… đã chuẩn bị thuốc trợ tim cấp tốc chưa?”

“Chuẩn bị rồi, chuẩn bị rồi.”

“Cậu Mẫn cũng biết thương hương tiếc ngọc đấy chứ.”

“Tôi cứ tưởng anh ta sẽ không bảo vệ Tô Trầm Ngư cơ.”

"Cậu Mẫn, tôi... tôi cũng muốn làm gì đó. Để tôi đi kiểm tra giường."

Trong ký túc xá, Mẫn Tích Chu vẫn đang rất nghiêm túc kiểm tra căn phòng theo yêu cầu của nhiệm vụ. Nghe thấy Tô Trầm Ngư nói vậy, anh ta hỏi: “Không sợ nữa à?”

Cô gái siết chặt nắm tay: “Tôi không thể làm chậm tiến độ của mọi người được.”

Mẫn Tích Chu nói: “Đây không phải phòng của Lý Lệ.”

… Cô gái mất tích đầu tiên trong cốt truyện 'Ai đã lấy mất váy đỏ của tôi?' chính là Lý Lệ.

Tô Trầm Ngư: “Nhưng chúng ta còn chưa bắt đầu kiểm tra mà.”

Mẫn Tích Chu mở bừa một cánh cửa tủ, thấy bên trong trống rỗng, anh ta đóng lại rồi mở cánh cửa thứ hai: “Họ không để chúng ta tìm được phòng Lý Lệ dễ thế đâu, nơi này trống không, không có gì đặc bi... Đệt!”

Sau cánh tủ thứ hai anh ta vừa mở ra có một cái đầu người lặng lẽ ngoác miệng cười. Anh ta lập tức đóng sập cửa lại.

Tô Trầm Ngư đang kiểm tra giường, quay đầu lại hỏi: “S… sao vậy?”

Mẫn Tích Chu bình tĩnh lại, anh ta chỉ hơi giật mình vì cái đầu xuất hiện quá đột ngột. Đã biết Tô Trầm Ngư sợ ma rồi thì sao anh ta có thể bỏ qua cơ hội này? Anh ta cố tình nói: “Tôi thấy một cái đầu rất thú vị. Cô có muốn xem không?”

“Không, không, không.”

“Không đáng sợ đâu.” Mẫn Tích Chu cười rộ lên. "Dễ thương lắm đấy. Cô phải làm quen dần đi chứ, nhớ lát nữa cô nhấc đồ lên và thấy một cái đầu thì sẽ không bị sợ nữa.”

Nghe có vẻ hợp lý, Tô Trầm Ngư ngoan ngoãn gật đầu: “Được rồi.”

Cô tiến lại gần Mẫn Tích Chu, anh ta tươi cười mở lại cánh tủ thứ hai và tập trung quan sát biểu cảm của cô. Cô có vẻ nghi ngờ: “Có gì đâu.”

“...” Mẫn Tích Chu nhìn vào, nhận ra cái đầu vừa khiến anh ta giật mình đã biến mất. Anh ta biết ngay tổ đạo diễn cố ý lắp cơ chế lật nào đó trong tủ này.

Mất một cơ hội dọa Tô Trầm Ngư, Mẫn Tích Chu cảm thấy hơi bực bội. Anh ta đóng cửa lại: “Ồ.”

Tô Trầm Ngư không tiếp tục chủ đề cái đầu mà chuyển sang chuyện khác: “Không tìm được manh mối nào cả. Giường ngoài mấy cái chăn giống nhau như đúc thì chẳng còn gì hết.”

“Đi kiểm tra phòng tắm xem thế nào.” Mẫn Tích Chu bật điện trước khi đẩy cửa toilet, bên trong nhỏ hẹp nhìn một cái là không sót gì. Anh ta bước vào, không biết có phải vô tình đạp trúng cơ chế gì không mà cửa bỗng đóng sầm lại.

Mẫn Tích Chu vội vàng xoay tay nắm cửa. Không thể mở được. Đèn trong toilet tắt phụp, không gian lập tức tối đen trong nháy mắt, nhiệt độ theo đó cũng giảm xuống.

“Tô Trầm Ngư!”

“Huhuhuhuhuhuhu...” Tiếng khóc âm u vang lên, từ tiếng khóc thì không ai đáp lời anh ta.

Mẫn Tích Chu sởn hết da ốc vì tiếng khóc, đúng lúc này, anh ta cảm nhận được một luồng hơi lạnh chạy dọc từ lưng lên gáy nhưng vì tối quá không thấy gì nên anh ta bất giác định lấy điện thoại ra chiếu sáng. Sờ vào túi rồi anh ta mới nhớ ra điện thoại đã bị tổ sản xuất tịch thu lại từ đầu.

Giả ma giả quỷ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/27-2.html.]

“Tô Trầm Ngư, đừng khóc. Tôi không mở được cửa từ bên trong, cô thử mở từ ngoài xem.” Anh ta đá vào cửa.

Không có tiếng phản hồi.

“???”

Tô Trầm Ngư đâu rồi?

Tiếng khóc vẫn còn đây mà.

Mẫn Tích Chu muộn màng nhận ra tiếng khóc không vọng lại từ ngoài cửa mà là phát ra từ ngay cạnh mình, trong toilet.

Chẳng lẽ Tô Trầm Ngư đã vào cùng mình ư? Anh ta nghĩ.

“Tô Trầm Ngư, cô vào đây đấy à? Ới cái đi.” Mẫn Tích Chu bực bội vì tiếng khóc. Tô Trầm Ngư khóc giỏi quá vậy!

“Huhuhuhuhuhuhu…”

“…”

Mẫn Tích Chu dò dẫm trong bóng tối, chẳng mò ra gì. Chỉ có một mình anh ta trong toilet. Anh ta biết rồi: tiếng khóc u uất này là bản ghi âm do chương trình cố ý cài sẵn ở đây, không phải Tô Trầm Ngư đang khóc.

Tô Trầm Ngư vốn không hề đi vào theo anh ta!

“Tô Trầm Ngư!” Anh ta lại gọi lớn.

“Anh đang tìm ai thế?” Một giọng nữ khàn đục quanh quẩn bên tai, có thứ gì đó chạm vào tay anh ta.

“Liên quan gì đến mày.” Mẫn Tích Chu buột miệng trả lời rồi nhận ra hình như sai sai… Anh ta trở tay chộp đến, bắt được một cánh tay lạnh lẽo không sức sống. Giọng nói khàn đục lúc nãy lại vang lên: “Anh bắt trúng tôi rồi, không thoát được đâu.” 

...

Lưu Huống và Phó Thanh Hứa vừa rời khỏi ký túc xá đã thấy Tô Trầm Ngư hoảng hốt mất hồn chạy ra khỏi căn phòng cô được phân công lục soát. Lưu Huống biết đây là lúc hợp để ‘anh hùng cứu mỹ nhân’, anh ta lập tức chạy ra đón: “Trầm Ngư, sao thế?”

Tô Trầm Ngư né qua anh ta, chạy ngay ra chỗ Phó Thanh Hứa đằng sau, co rúm người lại như một bé thỏ nhỏ run rẩy: “Trong phòng có có có có có…”

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

“Có cái gì?”

“Có ‘thứ đó’ ấy… Em chưa kịp nhìn rõ, sợ quá phải chạy ngay ra ngoài!”

Mặc dù người phía sau còn cách cơ thể mình một đoạn nữa, Phó Thanh Hứa vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy của cô. Cảm giác này lây truyền sang người anh, cô ấy chắc sợ lắm rồi.

Anh hơi nghiêng người, định hỏi cô có sao không thì lại đối diện với đôi mắt rưng rưng của Tô Trầm Ngư, lời nói không sao phát ra nổi.

“Phòng chỗ chúng tôi không có gì cả, nếu phòng các em có manh mối thì có khả năng đấy là ký túc xá của Lý Lệ. Chúng ta cùng vào đó kiểm tra xem sao, đừng sợ.” Anh nói.

Lưu Huống vốn đang không vui vì Tô Trầm Ngư không chọn trốn sau mình mà lại chọn Phó Thanh Hứa, nhưng thấy vẻ mặt nước mắt lưng tròng của cô thì không kìm được mà sinh lòng thương xót: “Đúng đúng đúng, đừng sợ, có bọn anh đây mà.”

“Phải rồi, cậu Mẫn đâu?”

Tô Trầm Ngư ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt long lanh nước hết sức ngơ ngác: “… Ừ nhỉ, cậu Mẫn đâu rồi?”

Phó Thanh Hứa và Lưu Huống: “???”

Những nhân viên theo dõi trong hậu trường cười đến điên rồi.

Chỉ có họ mới thấy rõ nhất: ngay khoảnh khắc Mẫn Tích Chu đi vào toilet và cửa tự động đóng lại kia, bà nhỏ Tô Trầm Ngư này sợ đến mức chẳng nói chẳng rằng dứt khoát quay đầu vội vã bỏ chạy ra khỏi phòng.

________________

Lời tác giả:

Hoàng hậu nương nương run bần bật: Diễn kịch chứ gì? Nghề của bổn cung đó ~

Loading...