NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 132
Cập nhật lúc: 2025-07-05 19:02:07
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 132: Bước thảo mai thứ 132: Ngoại truyện 13
Phó Thanh Hứa vừa rời công ty, bước ra bãi đỗ xe, còn chưa kịp ngồi vào xe thì đã nhận được tin nhắn WeChat của Tô Trầm Ngư: [Em về đến nhà rồi nè ~]
Anh ấn nút thu âm tin nhắn thoại: "Chờ anh."
Từ ngày Tô Trầm Ngư công bố giấy đăng ký kết hôn với Phó Thanh Hứa đến nay đã hơn nửa năm. Trong thời gian này, cả hai gần như đã bay nhảy một vòng thế giới, mãi đến tháng trước mới chịu về nước. Tô Trầm Ngư cuối cùng cũng bắt đầu đi làm với trạng thái lười nhác trong biểu cảm khóc ròng của Cảnh Điền.
Công ty điện ảnh Tiểu Phi Ngư đã ký hợp đồng với không ít nghệ sĩ, trong đó có vài người do chính Tô Trầm Ngư tiến cử. Hiện tại, người kém nhất cũng đã là diễn viên hạng hai. Cho nên dù Tô Trầm Ngư có giải nghệ thì vẫn có thu nhập kếch xù.
Cơ mà nghĩ đến đám fan luôn yêu mến mình chân thành, cộng thêm bao năm nay đóng phim nhiều cũng quen rồi, tự dưng nghỉ ngang cô lại thấy không quen, thành ra Tô Trầm Ngư vẫn sẽ nhận lời mời đóng phim.
Mấy hôm nay, cô tham gia một gameshow dạng tuyển chọn diễn viên do một đạo diễn tổ chức với vai trò giám khảo khách mời.
Một nhóm diễn viên đủ mọi lứa tuổi sẽ diễn lại các trích đoạn phim kinh điển ngay tại trường quay sau đó bốn đạo diễn nổi tiếng sẽ nhận xét. Ai vào được chung kết mới có cơ hội nhận vai diễn thực sự.
Là người trẻ tuổi nhất đạt được thành tích gom đủ các cúp Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong lịch sử điện ảnh nước nhà, Tô Trầm Ngư hoàn toàn đủ tư cách ngồi vào vị trí giám khảo và đưa ra nhận xét.
Vừa trẻ trung xinh đẹp lại có thực lực, hơn nữa còn thân thiện dễ gần, Tô Trầm Ngư rất được các thí sinh yêu thích. Trừ một số diễn viên có thâm niên, còn lại các diễn viên trẻ đều lần lượt tìm đến Tô Trầm Ngư, tặng không ít quà.
Phó Thanh Hứa thường xuyên nhận được tin nhắn khoe khoang của cô, ví dụ như:
“Tiền bối Phó, lại có trai đẹp tỏ tình với em nè."
"Hôm nay có anh chàng mắt đẹp lắm, người ta muốn được em bao nuôi luôn á."
"Oa, có một anh siêu cấp đẹp trai, kỹ năng diễn xuất cũng không tệ nha, anh ấy còn là fan của em nữa, đòi em ký tên xong ôm em không buông nha."
…
Phó Thanh Hứa bật cười. Anh dừng lại ở một nhà hàng có sao Michellin, xuống lấy bánh đã đặt trước. Tô Trầm Ngư thích bánh kem nhân hạt thông ở đây.
Khi anh về đến nhà thì trời đã tối, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng TV. Phó Thanh Hứa cởi giày, đặt bánh kem ở cạnh cửa rồi đi vào trong.
Tô Trầm Ngư đang nằm dài sofa mềm mại, mái tóc dài xoã tung lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn. Hàng mi dài cong vút như cánh bướm khép chặt, cô đang ngủ say sưa.
Ý cười trong ánh mắt Phó Thanh Hứa tràn ra. Anh ngồi xổm xuống cạnh sofa, nhẹ nhàng vén những sợi tóc vương trên mặt cô rồi chuẩn bị bế cô vào phòng ngủ.
Anh rất cẩn thận, nhưng Tô Trầm Ngư vẫn tỉnh giấc. Cô mơ mơ màng màng mở mắt: "Anh về rồi à?"
"Ừ, anh về rồi."
"Hôn nào."
Phó Thanh Hứa cúi đầu, chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô. Tô Trầm Ngư vòng tay ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại.
Khi nụ hôn kết thúc, Tô Trầm Ngư đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô nũng nịu hừ một tiếng: "Bắt em chờ xong cả buổi chẳng thấy tăm hơi đâu, làm bổn cung phải một mình vò võ trông phòng. Anh nói xem anh đáng tội gì?!"
Phó Thanh Hứa cười khẽ thành tiếng: "Em không đói à?"
Tô Trầm Ngư đáp: "Anh cho em ăn no đi."
Bàn tay anh đặt lên bụng nhỏ của cô: "Anh đang nói đến chỗ này này."
Bụng cô đang phát ra tiếng kêu "ọc ọc" biểu tình cơn đói rất đúng lúc.
Tô Trầm Ngư: "..."
"Anh mua bánh kem nhân hạt thông em thích đấy.” Phó Thanh Hứa nói. “Muốn ăn bánh trước, hay là ăn anh trước?"
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tô Trầm Ngư nuốt nước miếng, cuối cùng quyết định lấp đầy cái bụng trước rồi mới thưởng thức sắc đẹp. Tóm lại đói quá thì lát nữa thì kiệt sức mất!
Trong lúc Tô Trầm Ngư ăn bánh kem ngon lành, Phó Thanh Hứa vào bếp chuẩn bị bữa tối cho cô. Mấy năm nay, tay nghề của Phó mỹ nhân đã đạt đến trình độ thượng thừa, đổi nghề làm đầu bếp cũng không thành vấn đề.
No cơm ấm cật, dậm dật khắp nơi. Ăn xong, Tô Trầm Ngư quấn lấy Phó mỹ nhân cùng nhau vận động xuôi cơm một trận hết sức sung sướng. Nhưng biết cô đi làm cũng mệt nên Phó Thanh Hứa không giày vò cô quá lâu. Sau cơn mưa mây, Tô Trầm Ngư nằm trong vòng tay anh, buồn ngủ đến mức mắt sắp mở không nổi.
Chợt cô sực nhớ ra một chuyện, gắng gượng tỉnh táo lên, cô vừa vuốt ve ngón tay thon dài đẹp đẽ của Phó Thanh Hứa vừa nói: "James hôm nay liên lạc với em, bảo có phim mới muốn mời em hợp tác. Anh nghĩ em có nên đồng ý không?"
James là đạo diễn nổi tiếng ở Hollywood.
Phó Thanh Hứa hơi nhíu mày. Bộ phim b.o.m tấn Hollywood Tô Trầm Ngư đóng hồi trước quay phải hơn nửa năm, cũng tám lạng nửa cân so với Đao Quang Kiếm Ảnh. Thực lòng anh không muốn cô đóng phim hành động, quá vất vả. Nhưng anh biết thừa Tiểu Ngư thực sự thích cảm giác kích thích này.
Hơn nữa, Tô Trầm Ngư ra nước ngoài đóng phim một cái là hai người lại phải xa nhau. Phó Thanh Hứa phải quản lý công ty điện ảnh, chỉ có thể thu xếp thời gian ra nước ngoài thăm cô.
Anh im lặng hai giây rồi hỏi: "Em muốn đi không?"
"Em nghe anh."
Phó Thanh Hứa khẽ hôn lên trán cô, kiềm chế bản thân: "Đi đi, cơ hội đóng phim Hollywood đâu phải lúc nào cũng có."
Tô Trầm Ngư rúc vào lòng anh, lắng nghe nhịp tim anh. Một lát sau, cô bỗng bật cười: "Miệng một đằng lòng một nẻo, rõ ràng là không muốn em đi. Anh chẳng thành thật gì cả!"
Bàn tay hư hỏng của cô bắt đầu trượt xuống phía dưới.
Phó Thanh Hứa thở dài một tiếng đầy cưng chiều: "Em đó!"
Rồi anh nắm lấy bàn tay không yên phận của cô, hơi đe dọa: "Còn muốn ngủ không?"
Lúc này Tô Trầm Ngư mới ngoan ngoãn nằm im. Cô buồn ngủ thật mà. Vươn tay ôm lấy eo anh, cô nhẹ nhàng nói: "Em đã từ chối rồi. Em cứ ăn vạ bên cạnh anh không đi đâu hết, để thị tẩm anh mỗi ngày đấy!"
Phó Thanh Hứa: "..."
Anh ôm cô, nghe tiếng thở dần dần đều nhịp của cô rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Cả hai cùng nhau mơ một giấc mơ đẹp.
…
Tô Trầm Ngư mở bừng mắt, nhận ra mình đang đứng trong hậu cung của Thiên Khải Quốc. Cô cúi xuống nhìn bản thân, vẫn là bộ đồ ngủ hoạt hình mặc khi đi ngủ.
Cô: “???”
“Tiểu Ngư.” Cô quay đầu lại, thấy Phó Thanh Hứa cũng đang mặc bộ đồ ngủ hoạt hình giống hệt mình (cô mua đồ ngủ đôi).
“Sao chúng ta lại đến đây?” Tô Trầm Ngư khẽ thở phào. “Hai đứa mình cùng mơ một giấc mơ à?”
Phó Thanh Hứa nhìn quanh, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô: “Rất có thể.”
Mấy cung nữ thái giám đi ngang đều làm lơ họ, chứng tỏ họ đúng là đang ở trong mơ.
Nhìn tên cung điện phía trước: Dưỡng Tâm Điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/132.html.]
Dưỡng Tâm Điện xưa nay là nơi hoàng đế làm việc sau buổi lên triều. Lúc này trong điện sáng trưng, nghĩa là hoàng đế vẫn còn đang làm việc.
Tô Trầm Ngư và Phó Thanh Hứa nhìn nhau, ăn ý cùng đi vào trong.
Quả nhiên, vị hoàng đế trẻ tuổi đang cắm cúi bên bàn, thái giám bên cạnh nói với vẻ lo lắng: “Hoàng thượng, đã khuya rồi, người nên đi nghỉ thôi.”
Tô Trầm Ngư coi như đi du lịch Thiên Khải Quốc, cô nhìn quanh đầy thích thú, thấy Mập Ú múa bút liên hồi thì khen: “Muộn thế này mà Mập Ú vẫn còn đang duyệt tấu chương, chuyên nghiệp ghê nhỉ.”
Vị hoàng đế trẻ không để ý đến thái giám, tiếp tục phê tấu chương.
Lúc này, một thái giám khác bước vào, quỳ xuống lạy rồi bẩm báo: “Hoàng thượng, vị kia lại nổi giận, đòi c.h.é.m hết những ai hầu hạ trong điện.”
Hoàng đế trẻ tuổi dừng bút, đột ngột lạnh lùng hừ một tiếng. Cả hai thái giám lập tức quỳ rạp xuống đất, không dám hó hé thở mạnh.
Tô Trầm Ngư bắt đầu suy diễn: “Ai mà ghê gớm vậy? Chẳng lẽ là vợ Mập Ú?”
Sắc mặt Hoàng đế trẻ tuổi trầm xuống. Một lát sau, cậu ta khép sổ con lại và đứng dậy, rõ ràng là muốn đi xem "vị kia".
Tô Trầm Ngư tò mò kéo Phó Thanh Hứa đuổi theo. Sau đó…
Sau đó cô kinh ngạc phát hiện: “vị kia" lại chính là tên Hoàng đế chó má mà cô tưởng mình đã tiêu diệt bằng bút chu sa năm nào!
Cô: “!!!”
Hắn nằm liệt trên giường, trông hết sức tiều tụy. Nếu không phải khuôn mặt kia vẫn còn hao hao nét của hắn thì có lẽ cô đã không nhận ra.
Hắn không thể động đậy, hơi thở nặng nhọc xen lẫn tiếng khò khè suy yếu. Qua lời bẩm báo của đám người hầu hạ kết hợp với những gì đã xảy ra trước đây, Tô Trầm Ngư đoán rằng sau khi bị cô giết, tên khốn này đã quay trở lại Thiên Khải.
Nhưng cơ thể hắn đã bị độc cô gieo năm xưa ăn mòn mục ruỗng. Ý thức hắn tỉnh táo còn thân xác thì… nói theo kiểu tri thức hiện đại thì là liệt toàn thân.
Hắn vẫn có thể nghe và nói cho nên đã biết chuyện xảy ra ở Thiên Khải, biết Tô Trầm Ngư không lừa mình.
Với tình trạng sức khỏe này, dù hắn có tỉnh khỏi cơn hôn mê cũng chẳng sống được bao lâu. Nhưng Tân đế liên tục dùng đủ loại dược liệu quý hiếm để kéo dài mạng sống cho hắn. Trong mắt thiên hạ, Tân đế hiếu thảo vô cùng.
...
"Phụ hoàng, nghe nói đám người này hầu hạ ngài không tận tâm, nhi thần sẽ đổi nhóm khác." Tân đế không còn vẻ lạnh lùng như lúc đi trên đường tới đây mà rất cung kính ngoan ngoãn.
Trong mắt tên Hoàng đế chó má bùng lên ngọn lửa giận dữ, hắn cố dồn sức để thốt ra từng tiếng nghẹn ngào: "Trẫm nuôi ra được thằng con quý hoá quá, quả là một con sói ác!"
Tân đế cười nhạt, bưng chén thuốc đã nguội lạnh bên cạnh lên: "Nhi thần hầu hạ phụ hoàng dùng thuốc."
"Trẫm không uống, cút ra ngoài!" Tên Hoàng đế chó má thở dốc, mặt đột nhiên đỏ bừng rồi ho sặc sụa như muốn khạc cả phổi ra ngoài.
Tân đế thờ ơ, độ cong trên khóe miệng vẫn giữ nguyên không đổi.
"Phụ hoàng vẫn nên uống thuốc đi, nhi thần cần ngài tồn tại để tận mắt chứng kiến thiên hạ này thống nhất trong tay nhi thần cơ mà." Cậu ta nhẹ giọng nói.
Tên Hoàng đế chó má ho không nói nổi nên lời, hắn cố gắng nâng tay định túm lấy Tân đế nhưng không thành công. Tay hắn mãi mới chạm được vào mép giường rồi bất lực rũ xuống.
Tân đế cất giọng: "Người đâu!"
Đám thái giám run rẩy bước vào. Tân đế đặt chén thuốc vào tay một người, nói: "Hầu hạ Thái Thượng Hoàng dùng thuốc, không được để rơi dù chỉ một giọt."
"Nô tài tuân chỉ."
Tân đế quay người đi thẳng, bỏ lại tiếng rít gào giận dữ của tên khốn kia sau lưng.
Tô Trầm Ngư liếc nhìn hắn lần cuối rồi rời khỏi phòng với Phó Thanh Hứa, vừa lúc nghe được Tân đế lẩm bẩm một mình dưới trăng: "Thầy, Mẫu hậu, hai người có khỏe không?"
Sau đó hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ, chỉ chớp mắt, Tô Trầm Ngư và Phó Thanh Hứa đã xuất hiện ở hậu cung.
Đang là ban ngày. Tân đế và vài vị phi tần đang ngồi ngắm hoa thưởng trà. Tô Trầm Ngư nhìn một hồi, vui vẻ: "Mập Ú biết quản vợ ra phết đấy chứ, phi tân hòa thuận như chị em trong nhà ha."
Giọng điệu cô có vẻ rất ngưỡng mộ.
Phó Thanh Hứa liếc cô một cái.
Tô Trầm Ngư buột miệng: "Hồi đó em mà không c.h.ế.t là em định đợi tên Hoàng đế chó má kia ngỏm rồi sẽ sửa lại chiếu thư truyền ngôi của hắn, để Mập Ú kế vị. Thế là em nghiễm nhiên lên chức Thái hậu, tha hồ vời trai đẹp vào cung bất kỳ lúc nào..."
Câu tiếp theo cô lý trí nuốt ngược vào bụng, bởi vì ngón tay của Phó mỹ nhân đang đặt hờ lên cổ cô một cách cực kỳ nguy hiểm.
Chợt, cô và Phó Thanh Hứa bị mấy đứa nhỏ đáng yêu thu hút sự chú ý.
"Một, hai, ba... Sáu đứa?" Tô Trầm Ngư đếm lần lượt, kinh hãi ra mặt. “Tất cả là của Mập Ú hết á?"
Phó Thanh Hứa bất lực bật cười: "Không phải của A Diễm thì là của ai được?"
Đang nói chuyện với các phi tần, Tân đế bỗng dưng ngừng lại. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt cậu ta quét về phía Tô Trầm Ngư và Phó Thanh Hứa.
Là ảo giác ư? Tân đế khẽ nhíu mày, nghĩ. Vừa rồi mình thoáng cảm giác được hai ánh mắt quen thuộc đang nhìn mình.
...
Đoạn sau của giấc mơ, Tô Trầm Ngư và Phó Thanh Hứa rời khỏi hoàng cung, đến phủ Thư Hầu một chuyến.
"Cây mai này vẫn còn đây nha." Nhìn cây mai tuyết trước sân của thư phòng, Tô Trầm Ngư hơi giật mình.
Cô nhớ cây mai này là Thư Hầu bảo cô dời đến đây, kết quả cô vụng về làm đứt rễ cây, hại Thư Hầu phải tốn không ít công sức mới cứu sống được nó.
Phó Thanh Hứa khẽ "Ừ" một tiếng.
Có người đã từng âm thầm trao một lời hứa dưới gốc mai này, cũng là tự cho phép bản thân được phóng túng một lần.
Rằng đợi khi hoa nở, nàng cũng đã cập kê, đó sẽ là ngày mình hỏi cưới. Chỉ mong nàng không chê mình già hơn nàng mười ba tuổi.
Anh may mắn làm sao được trời cao chiếu cố, cuối cùng cũng được như ý nguyện.
Cánh hoa phớt hồng uyển chuyển nhẹ nhàng theo gió quay quanh hai người, hai bóng hình ôm nhau nhạt dần rồi biến mất.
Cùng lúc đó, Tô Trầm Ngư và Phó Thanh Hứa đang ngủ say trong phòng tỉnh lại. Ánh nắng ấm áp nghịch ngợm len lỏi qua khe hở rèm cửa. Anh và cô lặng lẽ nhìn nhau, trong mắt đều nhuộm đẫm ý cười.
"Chào buổi sáng ~" Vài giây sau, Tô Trầm Ngư hôn chụt một cái lên má người đẹp, lật người đè Phó Thanh Hứa xuống. “Mập Ú đã là bố của mấy đứa rồi. Công tử, chúng ta có phải cũng nên cố gắng không?"
Nghe vậy, Phó Thanh Hứa hơi do dự. Tô Trầm Ngư không biết anh định nói gì nhưng chắc chắn không phải thứ cô muốn nghe, thế là cô ngang ngược chặn họng anh.
"Lại đây, cùng bổn cung tạo em bé nào!"
(HẾT)