Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 207

Cập nhật lúc: 2024-10-12 13:43:23
Lượt xem: 39

“Không phải chứ?” Hứa Tân Di hơi hoang mang, “Giang Niệm cũng chỉ mới tham gia có một gameshow mà tôi, thêm nữa bộ phim này em đóng cũng chưa lên sóng được quá một tuần.”

 

An Nhã thay cô phân tích: “Thứ nhất, từ lúc em có thể thuận lợi hủy hợp đồng cùng với công ty Thiên Ngu mà chẳng ồn ào kiện tụng gì, lúc đó em đã không chỉ là em rồi, thứ hai, em làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ vừa nhận kịch bản đã làm nữ chính, em cho rằng người khác không đoán được à? Ai cũng biết em có chống lưng cả.”

 

“Thì ra là vậy.”

 

“Nhìn xem.” An Nhã chỉ chỉ đến tập văn kiện kia: “Có ai phù hợp không?”

 

Hứa Tân Di tùy tiện mở ra, chung quy của đám người này là những cậu bé trẻ tuổi có chí hướng, phần lớn đều là tốt nghiệp từ học viện nghệ thuật, hình tượng vô cùng tốt, ngoài ra còn có một vài minh tinh đã tồn tại trong giới giải trí hơn hai năm rồi nhưng vẫn không thể nổi tiếng.

 

Từ trang thứ nhất lật hẳn đến trang cuối cùng, Hứa Tân Di mỉm cười ngẩng đầu nhìn An Nhã: “Để từ từ em xem dần.”

 

“Còn có chuyện lần trước em kêu chị ra về chuyện của Giang Niệm, cái này có hơi phiền toái.”

 

“Phiền toái gì?”

 

“Tra không được.”

 

“Tra không được?”

 

“Thật ra sự là tra không ra, quá khứ của Giang Niệm được bao che vô cùng kín đáo, nhưng mà có cái này, chứng minh nhân dân của hắn đã sửa tuổi rồi.”

 

“Sửa tuổi? Không phải thằng bé nói nó 22 tuổi sao?”

 

“Không phải.” An Nhã thấp giọng nói: “Cậu bé đó chỉ vừa trường thành.”

 

“Mười tám á? Chị có chắc không?”

 

“Chị chắc chắn.” An Nhã nói: “Chị cũng vô cùng kinh ngạc, phải biết bây giờ cậu bé đó 18 thì hai năm trước lúc mới bước chân vào giới nghệ thuật này chỉ mới 16 tuổi.”

 

18 tuổi. Hứa Tân Di thầm tính toán trong lòng một chút.

 

Đúng vậy không sai, 18 tuổi, bằng tuổi với cậu em trai đã mất sớm của Giang Hoài kia.

 

Có một gia tộc Giang gia lớn như vậy lại không dựa vào, lại một thân một mình đến cái showbiz rối loạn này dốc hết sức làm trâu làm ngựa?

 

“Vậy rốt cuộc thằng bé có mưu đồ gì?”

 

“Cũng đúng, nhưng chị không rõ nó có âm mưu gì nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-207.html.]

“Được rồi, nếu đã không tra ra thì không cần tra nữa.”

 

Nếu Giang Niệm đúng thật là em trai Giang Hoài, vậy Giang Hoài chắc chắn sẽ không để người khác có khả năng tra ra quá khứ của Giang Niệm.

 

Hứa Tân Di đối với nhân vật ngoài dự liệu lần đầu tiên gặp này có phần ngốc ra, nửa ngày mới nói: “Chuyện này trước hết cứ vậy đi.”

 

“Được, danh sách em cứ từ từ xem, sau đó quyết định thế nào cứ đưa lại danh sách cho chị, chị có việc bận đi trước.”

 

Hứa Tân Di gật đầu.

 

Đợi sau khi cô rời khỏi đây, Hứa Tân Di không kịp chờ nhanh chóng hỏi tiểu A: “Giang Niệm không phải hẳn đã mất từ sớm rồi sao? Sao bây giờ vẫn không chết?”

 

Tiểu A ngược lại rất vui vẻ: “Không biết rõ nữa, thế giới này không phải do tôi sáng tạo ra, tôi cũng là lần đầu tiên tới đây.”

 

“... Được rồi.”

 

Tuy nói sự tồn tại của Giang Niệm có chút kỳ quặc, nhưng khoảng thời gian này Hứa Tân Di ở cùng với hắn, cũng không cảm nhận được hắn có ác ý gì với cô, cô đoán chừng ở trong việc này có ẩn tình.

 

Sau này sẽ tìm thời gian thích hợp nói chuyện cho rõ ràng với Giang Niệm.

 

Hiện tại nhìn một một đống sơ yếu lí lịch của mấy diễn viên mới trước mặt, Hứa Tân Di cười cười, trước đó đã nghĩ tới việc sẽ mở rộng phòng làm việc này, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.

 

Ôm suy nghĩ sẽ không làm mai một bất kì nhân tài nào, Hứa Tân Di cực kì nghiêm túc xem thông tin các diễn viên này, đến tận chạng vạng tối vẫn chưa xem xong, cuối cùng mang về nhà tiếp tục xem.

 

Vì vậy khi Dịch Dương về tới nhà, nhìn thấy trên ghế sô pha trong phòng đặt một đống văn kiện thì nheo mắt.

 

Hắn ngồi xuống sau đó cầm lấy mở ra.

 

Tất cả đều là thông tin của những diễn viên trẻ tuổi.

 

Bởi vì trong này còn có không ít ảnh chụp thường ngày cùng với ảnh chụp chân dung nghệ thuật nên tập văn kiện này vừa nặng vừa dày.

 

Bên chân thùng rác lại trống không.

 

Hai mắt Dịch Dương nhíu lại.

 

Tiếng bước chân truyền đến, Dịch Dương tiện tay đặt tập văn kiện xuống ghế sô pha, đứng dậy.

 

“Chồng ơi anh về rồi à?”

 

“Ừm.”

Loading...