Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 201

Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:09:13
Lượt xem: 64

Thật là một cặp vợ chồng thích gây sự.

 

“8500 vạn.”

 

Dịch Dương tỉnh táo ra giá: “9000 vạn.”

 

— “Đám người có tiền đáng c.h.ế.t này.”

 

Người chủ trì nhìn về phía Dịch Dương, sau đó lại nhìn chằm chằm Giang Hoài: “Dịch tiên sinh ra giá 9000 vạn.”

 

Giang Hoài cũng không ra giá ngay lập tức mà chỉ cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón trỏ của mình.

 

Hồi lâu sau mới ý tứ mập mờ nói: “Dịch tiên sinh vì Dịch phu nhân mà chịu chi lớn thật.”

 

“Tùy ý ra giá thôi.”

 

Mặc dù Dịch Dương nói câu này như cái máy nãy giờ, thế nhưng không thể không nói năm chữ này làm người khác vô cùng khó chịu.

 

“Nếu Dịch tiên sinh đã cố chấp như thế, vậy tôi đành phải nhịn đau cắt thịt, thôi thì tôi cũng tặng lại chiếc vòng cổ ngọc bích này cho anh.”

 

Giang Hoài không tiếp tục ra giá.

 

“9000 vạn lần thứ nhất!”

 

“9000 vạn lần thứ hai!”

 

“9000 vạn lần thứ ba!”

 

Tim Hứa Tân Di đập như sấm.

 

“Thành giao! Chúc mừng Dịch tiên sinh và Dịch phu nhân, cảm ơn hai người đã ủng hộ việc từ thiện của chúng tôi đêm nay.”

 

Cô tiếp tân nhanh chóng mang chiếc vòng cổ ngọc bích kia đưa tới.

 

Dịch Dương tùy tiện nhìn một cái sau đó lấy chiếc vòng cổ lên, khom người xuống đeo lên cổ Hứa Tân Di.

 

Những viên đá quý trong suốt long lanh lại có phần sâu thẳm như biển đen, cảm giác chất chứa trong đó là cả một đại dương u tối mà bí ẩn.

 

Dịch phu nhân rốt cuộc cũng biết được bộ lễ phục hôm nay của Hứa Tân Di thiếu cái gì rồi.

 

Thì ra là thiếu một chiếc dây chuyền ngọc bích này trên cổ.

 

Hứa Tân Di vẫn ngồi yên tại chỗ, chiếc vòng cổ đang được mang trên cổ cô hiện tại gần như phát sáng long lanh dưới ánh đèn hội tường, phát ra hào quang chói động lòng người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-201.html.]

 

Chiếc vòng cổ ngọc bích đẹp thế này, quả thực làm cho không ít người phụ nữ phải ngưỡng mộ không thôi.

 

Nhưng càng khiến cho người ta cảm thấy hâm mộ chính là Dịch Dương.

 

Vì để làm cho người phụ nữ của mình cười một chút, vậy mà chỉ cần ra tay đã ném tận 9000 vạn ra cửa sổ để lấy một sợi dây chuyền.

 

Ở đây có không ít ánh mắt nhìn lên người Hứa Tân Di và Dịch Dương vừa đi vừa đánh giá.

 

Chuyện hai người họ kết hôn cũng không có quá nhiều người biết, nếu như không phải trước đó lúc vừa bước vào Dịch phu nhân đã vừa cười vừa chỉ vào Hứa Tân Di giới thiệu nói kia là con dâu của bà, mấy người khác còn tưởng Hứa Tân Di chỉ là một cô tình nhân nhỏ được Dịch Dương dẫn theo mà thôi.

 

Những năm nay Dịch Dương dù có tham dự bất kì tiệc rượu tối hay tiệc nhảy gì cũng chưa từng dẫn theo bạn gái nào, còn có không ít người đã liệt Dịch Dương vào hàng ngũ độc thân vô cùng có giá, cũng có vô số người muốn gả cho hắn.

 

Lại không nghĩ đến hắn thế mà đã kết hôn hai năm.

 

Hai người giấu cũng thật kỹ, che giấu được lâu như thế, thậm chí ngay cả một chút tin tức cũng chẳng có.

 

Hơn nữa lại có thể hào phóng ném hơn 9000 vạn lên trên người của vợ mình, hai người này tình cảm cũng tốt quá rồi.

 

Cảm nhận được ánh mắt vừa có phần đánh giá cũng tò mò khắp bốn phương về mình, Hứa Tân Di lặng lẽ giật giật ống tay áo của Dịch Dương, thấp giọng nói: “Chồng ơi, anh có cảm giác là sợi dây chuyền này có chút đắt không?”

 

Cô thật ra cũng từng có thời gian vung tiền như rác.

 

Ví dụ như một đêm đã xài cả 100 vạn của Dịch Dương.

 

Lại ví như đi Paris mua sắm đồ đạt, mắt không chớp đã quẹt thẻ.

 

Lại ví như nhẫn kim cương và đá quý cùng với tủ quần áo lấp lánh của cô ở trong biệt thự, nhiều như rừng nếu tính ra cũng được hơn mấy ngàn vạn.

 

Nhưng những cái kia so với chiếc dây chuyền hiện tại đang nằm trên cổ cô bây giờ, tất cả chỉ là đồ chơi.

 

“Không thấy gì.” Dịch Dương liếc nhìn cô một cái, nói.

 

“Tôi biết em không thích sợi dây chuyền này, nhưng trước đó thì cứ mang tạm nó đi, về sau gặp cái em thích, tôi sẽ lại mua cho em.”

 

Hứa Tân Di “cố mà làm” nhận lấy món quà đầu tiên mà Dịch Dương tặng cho cô: “Vậy được, em cảm ơn.”

 

— “Chuyện này làm cũng không tệ lắm.”

 

— “Cùng lắm thì từ nay về sau không gọi hắn là đồ chó nữa là được.”

 

Dịch Dương nhíu mày không nói gì.

 

Cùng với vật phẩm cuối cùng được bán đi thì tiệc đấu giá tối nay cũng đã kết thúc, toàn bộ bữa tiệc cũng đi đến hồi kết.

Loading...