Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 189
Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:19:23
Lượt xem: 67
Cô điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục mở lon nước, ngửa đầu uống một ngụm, nói: “Cô ấy thích một người đàn ông trưởng thành có mị lực.”
Giang Niệm nhỏ giọng: “Trưởng thành có mị lực?”
“Em biết đó, tuổi tác của Tân Di cũng không còn nhỏ nữa, đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như thế rồi, đương nhiên cô ấy thích những người đàn ông có thể vì cô ấy mà che gió che mưa, nếu như không thể giỏi bằng cô ấy, vậy cũng tuyệt đối không được thua cô ấy.”
An Nhã nhìn về phía hắn: “Năm nay em hai mươi hai tuổi đúng không?”
Giang Niệm gật đầu.
“Đã từng yêu ai chưa?”
Lắc đầu.
An Nhã cười: “Thì ra là bình mật của gia đình, lớn lên trong sự đùm bọc hả? Kinh nghiệm có vẻ ít, đợi khi em lăn lộn trong giới giải trí đủ năm hai năm sẽ hiểu.”
Giang Niệm trầm mặc.
An Nhã vỗ vỗ vai cô: “Em còn nhỏ lắm đừng gấp gáp, hiện tại em chỉ vừa vào giới giải trí thôi, đừng nghĩ đến việc tìm bạn gái quá sớm, đây chính là tự tìm đường chết, ít nhất phải chờ em ổn định đã.”
“Em hiểu rồi.”
“Nếu em hiểu thì tốt, bây giờ em luyện tập tiếp đi, chị còn có việc phải làm đi, chị đi trước.”
An Nhã nói xong liền rời khỏi phòng tập nhảy.
Giang Niệm cầm bình nước ngọt trên tay, cuối cùng vẫn không uống.
__________
Cho dù trong lòng Hứa Tân Di vẫn lặp đi lặp lại việc mắng Dịch Dương cả vạn lần, nhưng lúc nhìn danh sách vật phẩm đấu giá có bên trong tiệc từ thiện tối hôm sau, cuối cùng vẫn nhân từ tha thứ cho Dịch Dương.
Đương nhiên điều quan trọng nhất vẫn là, tại đó không có phóng viên.
Tiệc từ thiện tối cũng chính là từ thiện đấu giá, thường sẽ mang đồ vật có giá trị của bản thân đã cất đủ kỹ ra tiến hành đấu giá, giá cả khi đấu giá mà người chủ nhận được toàn bộ đều sẽ quyên tặng cho các cơ quan từ thiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-189.html.]
Khác với những bữa tiệc từ thiện tối công khai ở giới giải trí, những bữa tiệc như thế càng là chú trọng vào hai chữ từ thiện thật tâm.
Những bữa từ thiện tối không được công khai này càng làm lộ rõ thân phận giàu sang của mỗi người, những phú nhị đại, quý ông quý bà xuất hiện khắp nơi, đồ vật nào được mang ra chỉ cần hô tiền không cần nghĩ đến giá cả càng làm tăng giá trị của họ.
Giống như chiếc vòng cổ ngọc bích kia là thứ được mọi người chú ý nhất, ngang tài ngang sức với danh khí Trái Tim Đại Dương trong truyền thuyết, được vợ của người chủ bữa tiệc tối này quyên tặng.
Hứa Tân Di nhớ kỹ, trong tiểu thuyết “Hứa Tân Di” và Hứa Vi Nhân tranh nhau chiếc vòng cổ ngọc bích này đến sứt đầu mẻ trán, đáng tiếc là cô ta còn có Giang Hoài chống lưng, mà thế lực đằng sau hắn ta lớn không phải bàn, cuối cùng “Hứa Tân Di” cứ như vậy mà phải bỏ lỡ chiếc vòng cổ ngọc bích này.
Nhìn hình ảnh giới thiệu của vật phẩm đấu giá, Hứa Tân Di cười.
— “Đồ vật xinh đẹp như vậy, ai lấy được đương nhiên là của người đó.”
Tiếng đập cửa truyền đến.
Dịch Dương đứng ở ngoài cửa ra vào nhìn cô: “Xong chưa? Chúng ta phải đi rồi.”
Hứa Tân Di từ trên bàn trang điểm đứng dậy, cố ý đứng trước mặt Dịch Dương: “Thế nào? Em có xinh đẹp không?”
Cô diện trên người chiếc váy đuôi ta màu bạc lấp lánh khiến cho cơ thể cùng dáng người lung linh tinh tế được tôn lên vô cùng sắc sảo.
Đường cong chỗ lồi chỗ lõm vừa đủ, rất khó để làm cho những người đàn ông nhìn thấy không mê mệt.
“Cũng được.”
Hứa Tân Di mỉm cười.
Loại ánh mắt của mấy người giống như Dịch Dương, cô cũng không kì vọng gì nhiều.
Dù sao bạn còn có thể mong chờ gì từ lời khen của một người mù đây?
Cô tiến tới kéo lấy cánh tay Dịch Dương, cười nói với hắn: “Đi thôi.”
Dịch phu nhân đang đứng đợi trong phòng khách, vừa nhìn thấy Hứa Tân Di đi xuống, bà đánh giá cô từ trên xuống dưới một cái, thấy cổ cô hơi trống, luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Buổi tiệc từ thiện lần này tổ chức ở một khách sạn lớn, chủ nhân của bữa tiệc từ thiện này sẽ là người quyên tặng chiếc vòng cổ ngọc bích quý giá trong truyền thuyết kia, bà ta đã quen biết nhiều năm với Dịch phu nhân, hai người vừa gặp mặt đã hàn huyên liên tục.