Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 187
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:42:54
Lượt xem: 70
“Có gì mà phải tức giận, ăn cơm đi.”
Dịch lão tiên sinh đã cất lời, ai cũng không dám nói thêm câu nào nữa.
Dịch Dương căm tức nhìn khóe miệng không giấu được mà mừng thầm của Hứa Tân Di, tức giận cầm đôi đũa.
— “Tới tay ba cọng tóc, chút nữa phải nghĩ biện pháp lấy thêm ba cọng nữa.”
Che lại phần đầu vừa nãy mới bị Hứa Tân Di giật tóc, Dịch Dương một lời khó nói hết đưa mắt nhìn Hứa Tân Di.
Giật được ba cọng lại muốn thêm ba cọng?
Quả thực được nước lấn tới không xem ai ra gì.
Sau khi ăn cơm tối xong, Hứa Tân Di bồi Dịch lão tiên sinh nói chuyện một hồi sau đó mới lên lầu.
Ở trong phòng không thấy bóng Dịch Dương, cô từ từ đi đến thư phòng, thấy người đang ngồi ở sau bàn đọc sách, Hứa Tân Di lúc này mới nhô đầu ra nhìn.
— “Tìm được rồi.”
Dịch Dương đột nhiên nhíu mày một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tân Di đang lén lén lút lút ngoài cửa, “Mang đến đây cho tôi ít hoa quả.”
“... Được, lập tức đi ngay.”
Ngay khi Hứa Tân Di quay người đi xuống lầu, Dịch Dương mặt không cảm xúc đột ngột đứng dậy, nhanh chóng chạy tới đóng cửa phòng lại, sau đó khóa trái.
Nghĩ muốn làm gì hắn nữa?
Nằm mơ.
Hứa Tân Di bưng một khay hoa quả lên lầu, tay cầm chốt cửa đang chuẩn bị mở cửa, lại phát hiện bên trong bị khóa trái.
“Chồng ơi?” Cô gõ cửa một cái.
Bên trong không có động tĩnh gì.
Hứa Tân Di lại gõ gõ vài cái, cao giọng nói: “Chồng ơi, em mang hoa quả đến cho anh rồi.”
“Tạm thời tôi không muốn ăn, em về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Giọng nói của Dịch Dương từ bên trong truyền ra.
— “Tên chó này là husky ngáo à? Hết kiểu này lại kiểu kia.”
— “Suốt ngày làm cái gì chẳng hiểu được?”
Hứa Tân Di xiên một miếng trái cây nhét vào trong miệng, “Vậy em nghỉ ngơi trước, chồng anh cũng nhớ về nghỉ ngơi sớm nha.”
— “Tôi không tin đêm nay anh không trở về phòng ngủ.”
Bàn phím bị Dịch Dương gõ đến rung cả máy, đôi mày nhíu chặt, quả thực có thể kẹp c.h.ế.t ruồi.
Chín giờ.
Mười giờ.
Mười một giờ.
Hứa Tân Di nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, hai mắt trên dưới thật sự muốn gặp nhau lắm rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-187.html.]
Sao bây giờ Dịch Dương vẫn chưa trở lại?
Vậy hỏng rồi.
Công việc gì mà quan trọng như vậy, muộn thế rồi còn chẳng được nghỉ ngơi.
Hắn cứ làm việc tới thời gian này, vậy tóc cũng sớm bạc trắng cả đầu thôi, sớm muộn cũng đột tử mà chết.
12:30.
Cửa phòng chậm rãi mở ra.
Hứa Tân Di co quắp người nằm trên ghế sô pha, trên người đắp một tấm chăn mỏng đã bị trượt một góc xuống đất, hiển nhiên là đợi đến ngủ thiếp đi.
Dịch Dương không thể làm gì khác ngoài nhìn cô.
“Hứa Tân Di, dậy đi.”
Không có động tĩnh.
Một sợi tóc từ trên đầu trượt xuống gò má cô, dường như có chút ngứa, nửa mê nửa tỉnh, Hứa Tân Di duỗi tay gãi gãi, hai mày nhíu chặt lại, trong miệng lầm bầm nói mới vài câu.
Sau đó lại quay đầu ngủ say.
Dịch Dương cười một cái.
Nằm yên tĩnh ngủ thế này so với việc nháo đến thiên cung của ban ngày đáng yêu hơn nhiều.
Từ sáng đến tối cũng không thể an phận một chút?
Cả ngày làm trời làm đất, cũng không cảm thấy mệt sao?
Dịch Dương im lặng, tiến lên khom người, một tay vòng qua sau cổ Hứa Tân Di, một tay vòng xuống ôm lấy hai chân cô, hai tay hơi dùng sức bế Hứa Tân Di lên không.
Dường như muốn tỉnh, Hứa Tân Di tựa đầu vào vai Dịch Dương cùng với hô hấp nặng nề, từng hơi thở ấm nóng liên tục phả vào trong hõm cổ Dịch Dương, có hơi ngứa, cũng có mùi vị ngọt ngào vờn quanh mũi hắn.
Dịch Dương hít một hơi thật sâu, không đánh thức cô, chỉ nhẹ nhàng thả cô lên giường ngủ.
Người vừa nằm lên giường, Hứa Tân Di trở mình, không có chút dấu hiệu của việc tỉnh giấc, quay lưng về phía Dịch Dương ngủ tiếp.
“Nặng thật, như heo vậy.”
Cũng may là Hứa Tân Di không có tỉnh, nếu như cô tỉnh dậy, nhất định sẽ liều mạng ngươi c.h.ế.t ta sống với Dịch Dương cho xem.
__________
Sáng sớm tinh mơ tia nắng đầu tiên chiếu lên mặt Hứa Tân Di, Hứa Tân Di chậm rãi tỉnh lại.
Tối hôm qua ngủ ngon giấc, cũng không tỉnh giấc giữa đêm nên hiện tại cảm thấy tinh thần dồi dào sức khỏe.
Gối bên cạnh không có ai, Dịch Dương hẳn là đã ăn xong bữa sáng đi làm rồi.
Tối hôm qua cũng không biết hắn trở về phòng ngủ lúc nào, nhưng có cảm giác…
Cảm giác, chờ đã, tối hôm qua?
Hứa Tân Di suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên giật mình hoảng hốt nhớ ra cái gì đó, thầm nói không tốt.
Tối hôm qua không phải cô đang nằm ở sô pha chờ Dịch Dương về phòng ngủ sao? Cô nhớ kỹ bản thân nằm trên ghế mà, làm sao bây giờ tỉnh giấc lại ở trên giường?