Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 186

Cập nhật lúc: 2024-09-14 22:27:39
Lượt xem: 47

Vì chuyện tối qua nên bây giờ khi đối diện với cô, Dịch Dương có chút đề phòng cao độ, chỉ sợ Hứa Tân Di người phụ nữ này lại ở trước mặt hắn dở trò thì mệt.

 

“Cảm ơn.”

 

“Giữa vợ chồng với nhau có cái gì đáng cảm ơn.” Hứa Tân Di vô cùng ân cần nói: “Ông xã, gần đây anh làm việc chắc là mệt lắm rồi, em đọc trên mạng thấy dạo này có nhiều tin tức trên mạng nói tăng ca thức đêm quá nhiều có nguy cơ đột tử, anh cũng nên cẩn thận một chút.”

 

Dịch Dương nhíu chặt mày, từ lúc có thể nghe được lời trong lòng Hứa Tân Di, lông mày của hắn chưa bao giờ có thể giãn ra.

 

Nghe được giọng điệu của Hứa Tân Di còn đang rất mong đợi.

 

Đang tính làm trò mèo gì nữa?

Ông nội hỏi một câu: “Gần đây công ty có nhiều việc cần làm sao?”

 

“Không nhiều lắm, giai đoạn này tạm thời cũng coi như đã xử lí xong.

 

“Vậy thì tốt rồi,” Dịch phu nhân sắp cho hắn một miếng sườn: “Dạo này ngày nào cũng đến khuya con mới về, cần phải bồi bổ nhiều hơn.”

 

Mấy người cứ vậy ăn cơm, trên bàn cơm chỉ nghe thấy tiếng bát đũa leng keng.

 

“Chết rồi! Chồng ơi, anh có chuyện gì vậy? Làm sao lại có tóc bạc rồi.”

 

Một tiếng kêu lớn làm cho mọi người đều chú ý.

 

Hứa Tân Di vội vàng đặt đũa xuống sau đó toan muốn lại gần đầu của hắn.

 

Cơ thể Dịch Dương nhanh chóng nhướng qua bên phải một chút, phản ứng cực nhanh cách xa cô nửa mét, đề phòng nhìn cô: “Làm gì vậy?”

 

Tau Hứa Tân Di dừng ở trước mặt Dịch Dương, dùng vẻ mặt vô tội nhìn hắn: “Em nhìn thấy anh có tóc trắng, cho nên muốn xem kỹ một chút.”

 

“Không cần, chắc là em nhìn lầm rồi, ngồi xuống ăn cơm tiếp đi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-186.html.]

Dịch phu nhân nhìn về phía Dịch Dương, nghi ngờ hỏi lại: “Sao lại có tóc bạc rồi?”

 

“Không có gì đâu, chắc là Tân Di nhìn lầm thôi mẹ.” Nói xong hắn trừng mắt nhìn Hứa Tân Di một cái.

 

Vẻ mặt lo lắng trên mặt Hứa Tân Di so với Dịch phu nhân không ít đi là bao, “Mẹ, chắc chắn là có, vừa rồi con còn nhìn thấy mà.”

 

Dịch phu nhân lo lắng mà nhìn Dịch Dương: “Dịch Dương, tuổi còn trẻ mà tóc bạc hơn phân nửa là có chuyện đấy, con nên để Tân Di xem một chút, coi thử có hay không.”

 

“Đúng đó chồng ơi, anh mau để em xem chút đi.”

 

Dịch Dương muốn nổi giận lại không có cớ để làm, cuối cùng lấy bộ dạng “em đủ rồi đó” nhìn Hứa Tân Di.

 

Hứa Tân Di làm như chẳng nghe gì, dứt khoát đứng lên, lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho anh, ỷ vào việc có Dịch tiên sinh và Dịch lão phu nhân ở đây, mạnh mẽ đưa một tay lên vạch tóc hắn ra, một tay mon men vào trong tóc hắn, giả vờ giả vịt tìm tóc bạc trên đầu hắn.

 

“Ông xã anh đừng vội, vừa rồi em mới thấy.” Cô cẩn thận kích thích mấy lần, giọng điệu sửng sốt tựa như phát hiện ra cái gì đó vô cùng đáng sợ: “Chồng ơi, anh thật sự có tóc bạc này, để em nhổ cho anh.”

 

“Hứa Tân Di!!!”

 

“Anh đừng nhúc nhích, anh thật sự có tóc bạc, em thấy rồi! Để em nhổ cho anh ngay đây.”

 

Hứa Tân Di bày ra vẻ mặt sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng bới tóc Dịch Dương, nắm đúng thời cơ, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy vài cọng tóc của Dịch Dương mạnh bạo kéo.

 

“Này!!!” Dich Dương tái mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Hứa Tân Di!”

 

Hứa Tân Di nhìn ba cọng tóc màu đen mà mình đã giật xuống được từ trên đầu Dịch Dương, khẽ giật mình, dường như vì bản thân nhìn nhầm tóc mà làm quá lên với hắn, sau đó quay qua Dịch Dương vừa cười vừa xin lỗi bằng giọng áy náy: “Thật xin lỗi, em nhìn nhầm rồi chồng ơi.”

 

Dịch Dương căn bản nửa chữ cũng không tin, tức giận nhìn cô: “Có phải em cố ý hay không?”

 

“Em làm sao có thể cố ý được?” Biểu cảm của Hứa Tân Di cực kì kinh ngạc phảng phất dùng ánh mắt chỉ trích hắn vì sao có thể nghĩ cô như vậy được.

 

“Anh đừng hiểu lầm em.” Cô một bên mừng thầm mang ba cọng tóc dùng khăn giấy bọc lại cất gọn vào túi, một bên vô tội nhìn Dịch Dương, uất ức nói: “Em cũng vì khẩn trương quá nên mới nhìn lầm thôi, anh đừng giận.”

 

“Được rồi được rồi,” Dịch lão tiên sinh ra mặt nói đỡ: “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Tân Di cũng vì lo lắng cho cháu, có gì mà phải tức giận, ăn cơm đi.”

Loading...