Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-09-10 22:07:05
Lượt xem: 64
Nghĩ đến đây, Hứa Tân Di cúi người đưa tay với tới đỉnh đầu của Dịch Dương.
Đèn ngủ ở sau lưng, khi cô vươn tay ra tạo ra một cái bóng lớn in trên người Dịch Dương, vì bị khuếch đại mà trở nên u ám.
Cô nín thở, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy một ít tóc trên trán Dịch Dương, lạch cạch.
Xong rồi.
Dù gì cũng chỉ là làm giám định quan hệ thôi, có cần khó khăn vậy không?
Cả hai người đều là người quyền cao chức trọng, vậy mà còn không có biện pháp với một người phụ nữ.
Thật là vô năng!
Ngay lúc Hứa Tân Di đang mừng thầm, vừa đúng lúc Dịch Dương giật mình mở to đôi mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Chiếc kéo dưới ánh đèn yếu ớt tạo thành cái bóng to lớn khiến người khác khiếp sợ không thôi.
Mà giữa ngón tay trỏ và ngón cái của cô còn đang nắm một nhúm tóc của Dịch Dương.
Không khí yên lặng vẫn tiếp tục yên lặng.
Hứa Tân Di nuốt một ngụm nước bọt, cầm cái kéo xoạt xoạt trước mắt Dịch Dương hai tiếng, không còn chút sức lực nào mở miệng hỏi: “Chồng ơi, em nói em chỉ muốn cắt tóc cho anh thôi, anh… có tin không?”
Dịch Dương đang mơ ngủ bấy giờ đã thực sự tỉnh giấc.
Ánh mắt khiếp sợ không còn gì có thể miêu tả được của Dịch Dương đang nhìn chằm chằm Hứa Tân Di cầm trong tay cái kéo, hắn lấy giọng nói khó có thể tin tưởng nói: “Hứa Tân Di, em thật sự muốn hại tôi à?”
Nghe thử đi, đây là lời mà con người nói à?
— “Hại anh? Đừng có tưởng trên mặt mình dát một đống vàng vậy chứ, cái mạng nhỏ đó của anh còn chẳng đáng để tôi phải vào tù.”
“Chồng ơi anh đừng hiểu lầm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-182.html.]
Dịch Dương nhìn chằm chằm cái kéo trong tay cô, trầm giọng nói: “Cách xa tôi một chút.”
“...” Hứa Tân Di lùi về sau hai bước.
Dịch Dương đứng dậy bật đèn, đưa tay hướng qua phía Hứa Tân Di: “Đưa cho tôi.”
Địch mạnh ta yếu, dưới loại tình huống này Hứa Tân Di là người rất biết nhìn thời thế mà xem xét việc làm, cô sẽ không phân cao thấp với hắn, nhanh chóng đưa cái kéo giấu phía sau lưng đưa cho hắn.
Dịch Dương nhìn trên cây kéo kia còn dính mấy cọng tóc do vừa rồi cô cắt, hơn nữa lại còn nửa đêm đi cắt tóc hắn? Xem hắn là con nít mà lừa gạt à?
“Nói cho rõ, đột nhiên nửa đêm cắt tóc tôi làm cái gì?” Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ nhe răng cười khà khà trong tối còn cầm kéo đứng trước mặt hắn, hồn hắn thật sự bị họa đến mức bay mất.
Hứa Tân Di lầm bầm nói: “Không có gì.”
— “Chỉ là vài cọng tóc thôi mà, có cần giận dữ đến vậy không?”
“Lặp lại lần nữa?”
“Chỉ là vài cọng tóc… Không phải.” Hứa Tân Di miệng nhanh hơn não, thiếu chút nữa lộ tẩy: “Không có gì.”
Dịch Dương trầm mặc nhìn cô một lúc lâu, không nghe thấy trong lòng cô nói việc cắt tóc hắn để làm gì, cuối cùng đành phải mệt mỏi ném lại một câu: “Mang kéo về lại chỗ cũ, đi ngủ mau!”
Hứa Tân Di ừ một tiếng, cầm lấy chiếc kéo Dịch Dương ném trên bàn cất lại vào phòng quần áo, cũng mang nhúm tóc đang cầm trong lòng bàn tay dùng túi sạch sẽ cất kỹ đi, một mặt vui mừng bỏ túi zip vào trong hộp đựng trang sức.
— “Mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ giờ gió đông.”
Dịch Dương nhíu chặt mày, người phụ nữ này lại tính bày trò gì nữa đây?
Chuyện cô muốn làm xét nghiệm quan hệ cha con giữa con trai Hứa Vi Nhân và Dịch Dương không phải vì một phút nhất thời nổi ham muốn, mà chính là kế hoạch từ lâu của Hứa Tân Di, hơn nữa từ lúc Hứa Vi Nhân về nước, có người truyền ra sau lưng cô ta có kim chủ bao nuôi, sau đó cô mới có vô số suy nghĩ tên chó kia vụng trộm sau lưng cô, ý đồ ngày nào đó có thể trực diện mà lôi được tên kim chủ đó ra ánh sáng, kiếm được một số tiền không nhỏ.
Vì vậy chỉ trong vòng ba ngày Hứa Tân Di cũng không tốn chút sức lực nào từ một paparazzi mua lại được tóc của con trai Hứa Vi Nhân.
“Chắc chắn là của nó đúng không?”
Hứa Tân Di mặc áo khoác to đeo kính râm mang khẩu trang, đứng ngay ở ga tàu điện ngầm ở bên cạnh một khu tàu bỏ hoang.