Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 174
Cập nhật lúc: 2024-09-04 14:23:15
Lượt xem: 70
Hứa Vi Nhân hiện tại đã cùng vài người nữa trở thành đề tài tìm kiếm trên hot search.
Ví dụ như #Hứa Vi Nhân Dịch Dương, hay là #Hứa Vi Nhân Giang Hoài, còn là #Hứa Vi Nhân Hàn Kiêu.
Nhưng rất nhanh, chủ đề tìm kiếm có liên quan đến #Hứa Vi Nhân Hàn Kiêu đã biết mất.
Chỉ còn lại #Hứa Vi Nhân Dịch Dương và #Hứa Vi Nhân Giang Hoài.
“Em đừng suy nghĩ nhiều, công việc cậu ta rất bận rộn, chắc chắn không để ý đến loại chuyện nhỏ nhặt này đâu.”
“Không hề để ý?” Ánh mắt Hứa Vi Nhân đột nhiên đang bình thường nghe xong như bốc hỏa tức giận hét lên, một mặt đau lòng: “Trước đó anh ấy bị người ta tạo scandal gì đấy… Có Tả Dung, đúng rồi, chính là lúc Tả Dung truyền đi mấy tấm ảnh gây ảnh hưởng đến anh ấy, đến ngày thứ hai anh ấy đã lên bài cho công ty Tả Dung bác bỏ tin đồn đó, thậm chí nặng hơn là Tả Dung còn bị phong sát, nhưng đến phiên Hứa Vi Nhân thì sao? Đã mấy ngày rồi? Một tuần đấy, vậy mà chút động tĩnh cũng không có.”
“Em đừng vội, cái này nếu như em thật sự nghi ngờ thì cứ tự nhiên mà đi hỏi cậu ta, xem thử cậu ta trả lời thế nào.”
Hứa Tân Di vô cùng ưu sầu, “Thế nhưng mà rõ ràng anh ấy biết Hứa Vi Nhân là người cướp đại ngôn của em, vậy mà vẫn thờ ơ như thế. Cũng đúng, chút tình cảm hiện tại mà anh ấy dành cho em làm sao có thể so sánh với tình cảm với người yêu cũ được đây?”
An Nhã bất đắc dĩ: “Cũng chưa có gì rõ ràng cả, em đừng mù ăn dấm.”
“Ăn dấm? Em ăn dấm chỗ nào? Trò cười, em mà ăn…” Dấm của một tên đàn ông chó?
Là tiểu thịt tươi không đủ trẻ trung hay là một người đàn ông trưởng thành không đủ mị lực?
Cô vậy mà ghen?
Nhưng mà Dịch Dương đúng thực là có chút khác thường đối với việc này, bình thường hắn luôn xử lí chuyện xấu rất nhanh, vậy mà bây giờ đã trôi qua một tuần hơn vẫn chưa giải quyết chỗ nào.
Đoán chừng thật sự cùng một chân với Hứa Vi Nhân rồi.
Vậy mà hai ngày trước cô đã tặng cho hắn một cái đồng hồ hai mươi vạn.
Đúng là làm lợi cho tên chó đó!!!
An Nhã một lời khó nói hết nhìn cô: “Được rồi được rồi, em không ghen, vậy được chưa?”
Đinh—
Một tin tức ngay lập tức gửi đến điện thoại cô.
— Ngày đó một nữ minh tinh đang trên đà phát triển với tương lai tươi sáng đột nhiên lùi vòng, sau bốn năm quay trở lại còn mang thêm đứa con sau đó bước chân lại vào giới giải trí, đúng là vì hắn!
Hay lắm.
__________
Đêm đó Hứa Tân Di về lại nhà cũ, dùng cả một đêm bày tỏ hết vẻ mặt đau khổ trước mặt Dịch lão tiên sinh thể hiện sự sầu não uất ức, không thể nào nâng cao tinh thần được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-174.html.]
Khi Dịch lão tiên sinh hỏi đến, Hứa Tân Di muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ miễn cưỡng cười nói: “Ông nội, cháu không sao.”
“Làm việc mệt không?”
“Có chút ạ.”
“Vậy thì mau lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
Hứa Tân Di ngoan ngoãn lên lầu nghỉ ngơi.
Đợi sau khi người đã rời đi, đôi mày ông Dịch nhíu chặt lại một cái: “Gần đây có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Dịch phu nhân cẩn thận suy nghĩ: “Con không nghe nói có chuyện gì đã xảy ra cả? Đợi tối Dịch Dương trở về con sẽ hỏi thằng bé một chút.”
Mười giờ tối, Dịch Dương về đến nhà, vừa vào cửa đã bị ông Dịch gọi ngược vào trong.
“Có phải gần đây cháu và Tân Di đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Dịch Dương nghĩ mãi không ra, gần đây Hứa Tân Di không phải rất yên lặng không tác oái nữa sao?
“Ông nội, sao vậy ạ?”
“Ta thấy hôm nay có vẻ tâm trạng của con bé không tốt lắm, hỏi gì con bé cũng không nói, cháu đi lên hỏi thử một chút đi xem có chuyện gì rồi.”
Tâm trạng không tốt?
Lại có người làm khó dễ cô ấy?
“Được ông nội, cháu lên hỏi cô ấy một chút.”
Nói xong nhanh chóng lên lầu.
— “Quả nhiên là tên chó! Đã một tuần rồi vậy mà không có chút động tĩnh gì.”
— “Đợi chút nữa hắn trở về nhất định không thể bỏ qua cho hắn.”
Dịch Dương đứng ngoài cửa một mặt mờ mịt không hiểu gì.
Gần đây hình như hắn không làm gì cả mà?
Đẩy cửa vào.
Hứa Tân Di nghe được động tĩnh, lập tức đang nằm từ trên số sô pha liền ngồi bật dậy, cô nhìn Dịch Dương, vừa mở miệng, lời đã đến đầu môi rốt cuộc lại nuốt xuống.
“Anh về rồi?”