Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 17: Ông xã, ôm ôm
Cập nhật lúc: 2024-06-26 01:52:58
Lượt xem: 498
Cô tìm khắp nơi cũng không thấy Dịch Dương đâu.
Tên khốn này đêm hôm khuya khoắt hắn ngủ ở đâu vậy?
Nhìn xung quanh lầu ba có mấy phòng, lầu ba chia làm hai hướng đông tây, ở giữa được bọc bởi hành lang kéo dài từ lầu một đến lầu ba, hai phòng trái phải đều không có người, phỏng chừng là ngủ ở hai phòng phía tây.
Hứa Tân Di chân trần khom người, dọc theo đường hành lang đi về phía tây.
Cô không thể to tiếng được, phải yên lặng, không thể để cho người dưới lầu nghe thấy, càng không thể để cho ông nội biết chuyện hai người đã kết hôn hai năm mà đến giờ vẫn còn chia phòng ngủ.
Trong phòng khách mơ hồ truyền đến tiếng nói.
“Ba, để con dìu ba lên lầu nghỉ ngơi một lát.” Đây là giọng của Dịch phu nhân.
Sau đó liền truyền tới tiếng bước chân đi lên lầu.
Đúng lúc này một căn phòng gần cô nhất ở phía tây được mở ra, Dịch Dương mặc đồ ngủ trên người, đầu tóc bù xù, dáng vẻ vừa mới tỉnh dậy ra khỏi phòng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mỗi lúc một rõ, mắt thấy bọn họ sắp lên lầu ba.
Hứa Tân Di không kịp giải thích, sau một hồi chạy lấy đà thân nhẹ như chim yến nhảy lên người Dịch Dương, tựa như sói đói vồ mồi, vô cùng nhanh nhẹn cưỡi lên người Dịch Dương, hai tay gắt gao bám vào cổ hắn, hai chân thì quấn chặt eo hắn, giống như con lười đang bám vào thân cây.
Sáng sớm Dịch Dương còn chưa tỉnh hẳn, đại não truyền tới một trận rối loạn, bất luận là đại não hay tứ chi đều còn đang trong thời gian hồi phục.
Mới vừa mở cửa, hắn còn chưa kịp nói một câu đã có một trận gió mạnh đánh thẳng lên người hắn, từng cảm giác mơ hồ ập đến, ngay sau đó là một cỗ lực mạnh mẽ trực diện mà tới, Dịch Dương không kịp sẵn sàng trước, hai chân lảo đảo lui về phía sau vài bước, tấm lưng rộng lớn mạnh mẽ đập vào tường.
Thiếu chút nữa bị một chiêu của Hứa Tân Di đè chết.
“Này…”
Trán hai người đụng nhau, cứng chọi cứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-17-ong-xa-om-om.html.]
“Ưm…”
Trước mắt Dịch Dương mọi thứ dần biết thành màu đen, sau lưng đau nhức, trên người còn đang bế Hứa Tân Di nặng gần 50kg, sau khi hắn bình tĩnh lại liền tức giận đến mức cả người phát run: “Hứa Tân Di! Mau đi xuống cho tôi.”
Hứa Tân Di ôm trán, khàn giọng một hồi lâu không nói thành lời.
Tiếng bước chân dừng lại ở đầu cầu thang.
Dịch lão tiên sinh được Dịch phu nhân đỡ đang đi lên đứng đối diện với Hứa Tân Di đang ngồi trên người Dịch Dương ôm trán.
“Ông nội?”
Hứa Tân Di đang ngồi trên người Dịch Dương lập tức quay đầu về phía sau, giả bộ kinh ngạc: “Ông nội, ông thật sự trở về rồi?”
Dịch lão tiên sinh trở về là ngoài ý muốn, ai cũng không dự liệu được càng không có chuẩn bị trước.
Ông ấy thời niên thiếu chịu không ít đau khổ, hiện tại đến tuổi già, cơ thể ốm đau liền lộ hẳn ra.
Hai tháng sau khi Hứa Tân Di và Dịch Dương kết hôn, Dịch lão tiên sinh cũng bởi vì lí do cơ thể không khỏe nên phải ở bệnh viện trị liệu, sau đó lại chuyển đến một viện an dưỡng chăm sóc sức khỏe, cuối cùng hiện tại cũng khỏe lên, khi có thể về nhà, với bản tính của Dịch lão tiên sinh không tất nhiên không chịu nổi, ngày hôm sau đã đòi về.
Đương nhiên việc này không nói cho người của Dịch gia, tình tình trẻ con của ông ấy vẫn còn, ý muốn cho mọi người một bất ngờ.
Nào ngờ vừa về đã thấy một màn này.
Dịch lão tiên sinh không cảm thấy có gì, ngược lại Dịch phu nhân đã nhướng mày, nhìn hai người mới sáng sớm lôi thôi lếch thếch còn hồ nháo ngoài này, vừa mở miệng muốn giáo huấn: “Mới sáng sớm mà hai đứa đang làm cái gì vậy? Dép còn chưa mang, còn không mau đi xuống?”
Hứa Tân Di rút hai chân đang kẹp trên lưng Dịch Dương xuống, “Biết ông nội về tức thì như vậy nên con quên mang dép, Dịch Dương thấy con như vậy hơi đau lòng nên… Mẹ, mẹ đừng trách anh ấy.”
Dịch lão tiên sinh ngăn Dịch phu nhân đang chuẩn bị nói câu nữa, ánh mắt hiền lành lại hòa ái nhìn hai người, “Được rồi được rồi, người trẻ tuổi mà đều như vậy thôi, Dịch Dương à, mau chóng đưa Tân Di trở về phòng, trời lạnh như vậy sao ngay cả dép cũng không mang?”
“Ông xã, chân lạnh, cần ôm.”
Dịch Dương dùng ánh mắt khó tin nhìn cô, dường như sắp bốc cháy cùng với cảnh cáo cô đừng đi quá xa.