Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 159
Cập nhật lúc: 2024-08-27 09:25:46
Lượt xem: 100
Một trận mưa rơi kéo dài cả đêm, những cành lá của cây đại thụ trước cửa phòng ngủ đều đã tàn lụi, dù gì cũng là mùa đông, sắp hết năm rồi.
Lúc Hứa Tân Di mở đôi mắt mơ màng đang buồn ngủ đi xuống đầu, bên cạnh bàn ăn để tề tựu đầy đủ người.
Cô ngồi xuống bên cạnh Dịch Dương, như thể đang giận dỗi với hắn, không nói một lời mà ăn sáng.
Dịch lão tiên sinh và Dịch phu nhân đưa mắt nhìn nhau.
“Tân Di à, dù sao cũng đóng phim xong rồi có phải nên nghỉ ngơi một thời gian không?”
Dịch lão tiên sinh nói như vậy ý bảo Hứa Tân Di đã diễn xong “Hoàng Đồ” rồi, nhưng nghe vào tai Hứa Tân Di lại là một ý nghĩ khác.
Không hiểu chột dạ.
“Dạ có nghỉ vài ngày.”
“Vừa hay, Dịch Dương, khoảng thời gian này con cũng nghỉ ngơi một chút đi, cùng Hứa Tân Di đi tuần trăng mật, cũng nên buông thả một chút.”
Hứa Tân Di và Dịch Dương đồng thời ngẩng đầu sửng sờ.
Hai người nhìn nhau.
“Ông nội, con… Con vẫn còn có công việc bận rộn…”
“Còn làm việc? Không phải cháu nói muốn nghỉ ngơi vài ngày sao?”
Dịch Dương đặt bát đũa xuống, nói: “Ông nội, gần đây cháu cũng có công việc bận rộn, gần như không có nhiều thời gian nghỉ.”
Dịch lão tiên sinh nhíu mày: “Khoảng thời gian này không lẽ cháu bận rộn mỗi ngày không có vài ngày để nghỉ ngơi được sao?”
“Cuối tháng rồi công ty nhiều việc, tạm thời không được.” Hắn nhìn về phía Hứa Tân Di, “Qua năm rồi nói sau.”
Hứa Tân Di vội vàng gật đầu.
“Con ăn xong rồi, con đến công ty trước.”
“Đi đường cẩn thận, đừng vội quá, về sớm một chút.” Dịch phu nhân dặn dò.
Dịch Dương gật đầu nhìn về phía Hứa Tân Di.
Ánh mắt Hứa Tân Di nghiên về phía hắn nhìn, ngẩng đầu cười nhìn hắn: “Gặp lại anh sau.”
Dịch Dương lúc này mới sải bước đi ra ngoài.
“Tân Di, chuyện tối hôm qua Dịch Dương đã giải thích rõ cho chúng ta rồi, không sao cả, chúng ta đều hiểu rõ.”
Trực giác nói cho Hứa Tân Di có gì đó không đúng, tên chó Dịch Dương kia sẽ không vì cô gây náo mà chơi khăm cô chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-159.html.]
“Giải thích gì ạ?”
“Đứa bé này còn giả vờ hồ đồ, không phải con nói muốn diễn xong bộ phim thì mang thai sao?”
Quả nhiên.
“Mẹ, con… Trước đó đúng là con đã nói như vậy, nhưng mà gần đây làm việc hơi nhiều con nên con nghĩ chuyện sinh con có thể để từ từ.”
“Được, con muốn từ từ thì cứ từ từ, dù sao cũng là chuyện vợ chồng hai đứa, mẹ không nhúng tay vào.” Dịch phu nhân thở dài: “Tân Di, thật sự mà nói với con, trước kia là mẹ đã nghĩ rằng con và Dịch Dương vì cơ thể của ông nội nên mới giả vờ ân ái, bây giờ nhìn tình cảm của hai đứa tốt như vậy, cuối cùng mẹ cũng yên tâm rồi.
Ánh mắt Hứa Tân Di kinh ngạc nhìn về phía Dịch lão tiên sinh.
Ông nội đã biết bọn họ giả vờ ân ái với nhau rồi?
Ông nội cười nói: “Mấy người trẻ tuổi các cháu chơi mánh, nhưng những trò đó thời con trẻ ta đã chơi chán rồi, vậy nên muốn chơi chút trò vặt trước mắt ông cũng sớm đã nhìn ra! Nhưng mà cũng không sao, chuyện trước đây đã qua rồi, giờ không quan trọng mà chủ yếu là về sau này, ông nội đang đợi ôm chắt trai.”
Trên mặt Hứa Tân Di hiện lên nụ cười lúng túng.
Xong rồi xong rồi, chuyện bắt đầu khó rồi.
_________
Để phòng trong nhà lần nữa thúc đẩy cô sinh con, Hứa Tân Di ăn xong bữa sáng liền mặc quần áo tới công ty tránh nạn.
An Nhã gặp cô câu đầu tiên hỏi cô chính là: “Buổi tôi hôm qua có xảy ra chuyện gì không?”
Hứa Tân Di lắp bắp nói: “Buổi tối hôm qua em nhịn không được nên mới hỏi anh ấy vài câu.”
“Em hỏi rồi? Không phải chị đã bảo em phải giả ngốc coi như không có chuyện gì sao?”
“Em chỉ gặp anh ấy một chút liền không nhịn được nên…”
An Nhã giận không chỗ phát tiết: “Sau đó thì sao?”
Hứa Tân Di sầu mi khổ kiểm: “Anh ấy rất tức giận sau đó bỏ đi.”
An Nhã dùng ánh mắt “không cứu nổi em” nhìn Hứa Tân Di.
“An Nhã, em nên làm gì đây?”
“Đừng hỏi chị, Hứa Tân Di, em và hắn không ly hôn là bởi vì Dịch Dương đã yêu em sâu đậm rồi.”
Hứa Tân Di nặng nề thở dài.
Kế tiếp Hứa Vi Nhân khẳng định sẽ chen chân giữa hai người bọn họ, không biết đến lúc đó Dịch Dương có thể thay đổi suy nghĩ được không?
“Đúng rồi!” An Nhã tựa như nhớ ra cái gì đó, vội vàng đi đến bàn làm việc cầm đến một tập tài liệu đưa cho cô: “Chuyện quan trọng như vậy mà bị em quấy rầy làm chị thiếu chút nữa đã quên mất.”