Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-08-22 16:35:53
Lượt xem: 70
Sau khi đã sắp xếp xong cho Giang Niệm, Hứa Tân Di để An Nhã đưa cô về nhà.
Hứa Tân Di mệt mỏi xoa xoa hai mắt, lắc đầu: “Không sao.”
Tay lái An Nhã chuyển cong.
“Đừng.” Hứa Tân Di ngăn cô lại: “Không về nhà cũ đâu, đưa em đến nhất phẩm Lan Đình đi.”
An Nhã trêu ghẹo nói: “Đây là làm sao rồi? Trước đó mở miệng câu nào cũng là hận không thể lập tức đóng máy để trở về với Dịch Dương, sao bây xong rồi đấy, ngược lại em còn chẳng về gặp cậu ta à?”
Hứa Tân Di yên lặng nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ xe, sắc mặt vô cảm, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Sự yên lặng trong khoảng thời gian dài khiến An Nhã cảm nhận được có gì đó không đúng lắm.
“Em rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”
Hứa Tân Di thở một hơi dài: “Chị có biết Hứa Vi Nhân không?”
“Đương nhiên là biết, cái đó là… Hai tháng trước cô ấy đã về nước, còn mang theo bên mình một đứa bé, yên lặng cả hai tháng, hai ngày trước vừa mới lên chương trình phỏng phấn, kể hết ra những vất vả và những thứ đã lĩnh ngộ được, nghe cũng rất đáng thương, làm sao thế?”
“Đáng thương?” Hứa Tân Di cười lạnh: “Cô ta có đáng thương bằng em?”
Càng nói càng cảm thấy kì quái.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
“An Nhã, chị biết không? Hứa Vi Nhân và Dịch Dương trước đây từng quen biết.”
“Quen biết?” An Nhã giật mình: “Quen ở mức độ nào?”
Nếu như chỉ là mức độ quen biết bình thường, Tân Di sẽ không làm ra bộ dáng hồn phi phách lạc như này.
Chẳng lẽ…
Nhưng mà cô chưa từng nghe ai nói cả?
“Bọn họ đã từng… ừm, chắc là rất tốt.”
“Rất tốt? Tân Di, loại chuyện này em có quyền được biết rõ ràng, đừng suy nghĩ lung tung.”
Vẻ mặt Tân Di tràn đầy sự cô đơn: “Em không biết rõ, Dịch Dương và Hứa Vi Nhân đã từng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-147.html.]
Cô thống khổ nhắm mắt lại, tựa như không muốn tiếp tục nói nữa.”
An Nhã nắm c.h.ặ.t t.a.y lái gặng hỏi: “Đã từng làm sao?”
Hứa Tân Di che mặt nghẹn ngào nói: “Đừng hỏi nữa, em không muốn nói. Lần này Hứa Vi Nhân trở về còn mang theo con của cô ấy, An Nhã chị biết không, đứa bé này rất có thể là con của Dịch Dương.”
“Con của Dịch Dương.” An Nhã không thể nói là không ngạc nhiên, muốn an ủi Hứa Tân Di, trong nhất thời lại không biết phải nói thế nào.
Cô dạo chơi nhân gian đã quen, nhưng chưa từng hao tổn tâm như trên người một tên đàn ông nhiều như Hứa Tân Di thế này.
Nếu như là người đàn ông của cô có người phụ nữ khác, người phụ nữ kia còn có đưa bé, vậy cô chắc chắn sẽ dùng một cước đá tên chó kia ra khỏi cuộc đời cô rồi, cũng chắc chắn sẽ không thể bản thân có nửa điểm phiền muộn.
“Không đúng, sao em biết chắc được đó là con của Dịch Dương? Dịch Dương nói với em à? Hay do em tự phát hiện ra gì đó?”
“Người khác có thể không nhìn ra, nhưng em có thể nhận ra được, đứa bé đó cùng với Dịch Dương quả thực là một khuôn mà in ra.”
Một khuôn in ra?
An Nhã nghi hoặc hồi tưởng lại tướng mạo đứa bé kia.
Không quá không nhỉ?
Giống chỗ nào?
“An Nhã, chị nhất định phải giúp em.”
“Em nói đi, có thể chị nhất định sẽ giúp em.”
“Chị có thể giúp em hẹn cô ấy ra gặp mặt không?”
“Hẹn ra?”
“Đúng!” Hứa Tân Di hẳn hoi cũng tỉnh táo nói: “Em muốn nói chuyện với cô ấy.”
“Nói? Không phải… Tân Di, em trước tiên bình tĩnh nghe chị nói đã, chuyện còn chưa rõ ràng, em đừng xúc động, trước nhất em hỏi rõ Dịch Dương cái đã? Hỏi rõ sự tình chuyện đứa bé kia rồi chúng ta hẳn hành động.
“Hỏi rõ ràng?” Hứa Tân Di bi phẫn, “Còn có cái gì không rõ ràng! Lúc Dịch Dương học đại học cũng là lúc cô ấy học đại học, cô nam quả nữ sống chung lâu ngày sinh tinh, không phải vậy cô ấy làm sao có đứa bé của Dịch Dương?”
“Em chờ chút đã.” An Nhã càng nghe càng cảm thấy không đúng lắm: “Em có bằng chứng gì chứng minh, đứa bé kia là của Dịch Dương không?”
Hứa Tân Di như thể cái gì cũng không nghe lọt tai, cô chỉ đang đắm chìm trong thế giới bên trong mình: “Em tuyệt đối sẽ không để cô ấy phá hư cuộc hôn nhân của em và Dịch Dương đâu! An Nhã, chị mau chóng giúp em hẹn cô ấy ra đi, em phải nói chuyện rõ ràng với cô ấy!”