Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 137

Cập nhật lúc: 2024-08-17 17:37:15
Lượt xem: 113

“Vậy bên Hứa Tân Di thì sao? Sẽ giải quyết thế nào?”

 

“Tôi nghe nói trước đây cô ấy xử lý bằng cách lạnh nhạt với tin đồ, tùy ý bên fan mạng mắng chửi vài câu sau đó theo thời gian mà nó phai nhạt đi, sẽ không ai chú ý đến viêc này nữa.”

 

Khói thuốc giữa hai ngón tay bay lên, Hàn Kiêu trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Nếu như không phải mấy ngày nay ở đoàn làm phim, hắn căn bản sẽ không biết Hứa Tân Di là người thế nào.

 

Hắn lấy điện thoại ra, mở weibo tìm hiểu weibo của Hứa Tân Di và thêm chú ý, sau đó chia sẻ weibo mới nhất của cô.

 

@Hàn Kiêu: Cảnh hôn kia dùng thế thân nguyên nhân là ở tôi, rất xin lỗi. Hứa Tân Di là nữ diễn viên rất có năng khiếu mà tôi từng gặp qua, đối diện với sự nhẹ nhàng của cô ấy, tôi hy vọng những chuyện bịa đặt trên mạng này sẽ không ảnh hưởng đến sự phát huy của cô ấy trong đoàn làm phim, cũng xin mọi người có thể dùng lý trí mà đối mặt với chuyện này để biết đâu là thật đâu là bịa.

 

Hàn Kiêu chia sẻ weibo, lập tức có thông báo gửi đến điện thoại Lạc Kiệt.

 

“Hàn Kiêu cậu điên rồi à? Cậu dính vào chuyện này làm gì?”

 

Hàn Kiêu làm như không có việc gì cất điện thoại đi, dập tắt tàn thuốc trong gạt tàn: “Không điên, tôi đủ tỉnh táo để biết mình đang làm gì.”

 

________

Trong đại sảnh khách sạn, Giang Niệm vội vã từ đoàn làm phim của công ty điện ảnh chạy về khách sạn, vừa mới lên lầu, ở hành lang khách sạn đã gặp trợ lý Tiểu Viên từ trong phòng Hứa Tân Di đi ra.

 

“Tiểu Viên, chị Tân Di không sao chứ?”

 

Tiểu Viên ở bên cạnh Hứa Tân Di đã nhiều năm loại chuyện này cô gặp qua không ít lần.

 

“Không có gì đâu.”

 

Giang Niệm làm sao có thể tin được.

 

Nhiều tài liệu đen bày ra giữa thiên địa như vậy, hắn nhìn còn cảm thấy phẫn nộ, Hứa Tân Di lại còn là một người con gái làm sao có thể không cảm thấy gì được?

 

“Tiểu Viên, cho tôi mượn điện thoại cô một chút được không.”

 

“Điện thoại di động? Anh không có à?”

 

Giang Niệm nhớ tới điện thoại bị mình ném vào thùng rác, vội vàng nhíu mày nói: “Không có, phiền cô cho tôi mượn một chút, tôi dùng một chút thôi.”

 

“Được thôi.” Tiểu Viên đưa điện thoại di động của mình cho hắn.

 

Giang Niệm thuần thục mở weibo ra, đăng nhập tài khoản tám trăm năm không đăng nhập, chia sẻ một bài weibo gần đây của Hứa Tân Di.

 

@Big_Five Giang Niệm: Cho tới nay chị Tân Di vẫn luôn là thần tượng của tôi, có thể gặp được chị ấy ở đoàn làm phim đã là vinh hạnh của tôi, trong khoảng thời gian này ở bên cạnh chị Tân Di tôi học được rất nhiều thứ, cũng rất cảm kích chị Tân Di đã giúp đỡ cho tôi, hy vọng người nào đó không có ác ý hãm hại, có chừng mực một chút đi!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-137.html.]

Click để gửi!

 

Gửi thành công.

 

Giang Niệm lúc này mới cảm thấy yên tâm.

 

Cùng lúc đó tại tổng bộ Dịch thị.

 

Triệu Bân mang thông tin hôm nay thu thập được đưa đến bên bàn làm việc của Dịch Dương.

 

“Dịch tổng, chuyện này có cần tôi sắp xếp một chút không?”

 

Dịch dương liếc mắt nhìn thông tin của Hứa Tân Di ngập trời trên mạng, nhíu mày: “Sao lại thế này?”

 

“Đã điều tra, là công ty marketing nào đó đăng bài, đã nhận tiền rồi.”

 

“Nếu đã nhận tiền, vậy cậu biết nên làm cái gì không? Loại chuyện nhỏ thế này còn cần hỏi tôi à?”

 

Triệu Bân tự nhiên hiểu rõ: “Vâng, vậy bây giờ tôi đi làm ngay.”

 

“Chờ một chút —” Dịch Dương quét mắt nhìn Giang Niệm và Hàn Kiêu đang cố làm sáng tỏ trên weibo, tiện tay ném máy tính bảng lên bàn, lạch cạch một tiếng, vẻ mặt vô cùng khó chịu không vui.

 

Triệu Bân không hiểu: “Dịch tổng, sao vậy?”

 

Hàn Kiêu và Giang Niệm hai người kia làm sáng tỏ cũng nhanh tay thật.

 

“Về sau loại chuyện này ngay lập tức nói cho tôi biết.”

 

“... Vâng tôi hiểu rồi, ngài còn cần phân phó gì không?”

 

Dịch Dương nhìn weibo Hứa Tân Di: “Weibo này…”

 

Triệu Bân ngầm hiểu: “Ngài có cần mở một tài khoản wechat không?”

 

Dịch Dương nhướng mày nhìn Triệu Bân: “Tôi không có hứng thú cũng không có thời gian chơi loại phần mềm xã giao này.”

 

Triệu Bân liên tục gật đầu, lập tức rời khỏi văn phòng.

 

Cửa phòng đóng lại.

 

Dịch Dương mở giao diện weibo ra, đầu ngón tay do dự vẫn trượt trên giao diện ấy, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở bốn chữ “lập tức đăng ký”.

 

Mê muội mất hết ý chí!

Loading...