Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-08-16 11:58:27
Lượt xem: 117
Thế là nói với Hàn Kiêu: “Thầy Hàn, không bằng để tôi chụp cho hai người một tấm hình nhé? Tiện thể làm kỉ niệm.”
Hàn Kiêu và Giang Niệm liếc mắt nhìn nhau: “Được.”
Hứa Tân Di cầm điện thoại lui về sau vài mét, nhìn Giang Niệm nhăn nhó không dám đứng gần Hàn Kiêu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thật là một cơ hội tốt để tiếp cận thần tượng của mình, đứa nhỏ xui xẻo này nhìn thì thông minh mà thế nào đến khi gặp trường hợp này lại cuống cuống tay chân vậy?
“Giang Niệm, em qua đây, đứng gần lại một chút, đúng đúng đừng nhúc nhích.” Cô giơ điện thoại lên: “Cười một cái.”
Giang Niệm nhếch khóe miệng.
Tách tách —
Trong tấm ảnh là một người đàn ông mặt không chút cảm xúc và một cậu bé cười giả tạo, hai người như thể hận không thể cách xa nhau mười vạn tám trăm dặm, càng nhìn càng thấy xấu hổ.
“... Được rồi, đều rất đẹp trai.”
Trợ lý của Hàn Kiêu chạy chậm đến: “Thầy Hàn, đạo diễn tìm anh có chút việc.”
Hàn Kiêu nhìn về phía Hứa Tân Di, “Tôi đi trước.”
Hứa Tân Di tắt điện thoại di động, gật đầu.
Chờ sau khi Hàn Kiêu rời đi, Giang Niệm lúc này mới cô đơn nhìn Hứa Tân Di: “Chị Tân Di, hình như thầy Hàn không thích em lắm.”
“Em đừng nghĩ nhiều, tính cách thầy Hàn như thế, nếu em tiếp xúc nhiều sẽ biết, không sao đâu.”
Sắc mặt Giang Niệm như đang do dự, dường như có lời muốn nói.
“Làm sao vậy, còn có chuyện gì sao?”
“Em… Tối qua em đã suy nghĩ rất lâu, nếu như chị Tân Di có thể giúp em giải quyết được hợp đồng công ty, vậy em có thể ký hợp đồng với phòng làm việc của chị.”
Hứa Tân Di nghiêm túc nhìn cậu: “Em đã suy nghĩ kỹ càng chưa?”
“Ừm, em nghĩ kỹ rồi.”
Hứa Tân Di mỉm cười, vỗ vỗ vai của cậu: “Rất tốt, đêm nay chị với chị An Nhã nói chuyện một chút, để cho cô ấy thay em chuẩn bị cho tốt, nhưng mà chuyện hợp đồng của em và Thiên Ngu phải chờ tới khi chị có thời gian, vì gần đây đoàn làm phim…”
“Không sao.” Giang Niệm vội nói: “Trong khoảng thời gian chị quay phim ở đoàn làm phim em sẽ làm trợ lý cho chị, thuận tiện xem cách chị quay phim rồi học hỏi thêm chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-129.html.]
Nghĩ cũng rất chu đáo.
“Được.”
Sau khi quyết định xong, Hứa Tân Di gửi tin nhắn cho An Nhã nói rõ việc này, cô đoán đoàn làm phim đóng máy nhanh hơn hai tháng, chậm thì đoán chừng gần ba tháng nữa, nhưng không sợ, trong khoảng thời gian này Giang Niệm ở bên cạnh cô chắc chấn không có biến cố gì.
Nhiệm vụ quay phim hôm nay còn rất nặng nề, quay mãi đến tối, buổi tối Hứa Tân Di còn có ba cảnh, xem ra phải đến rạng sáng mới xong.
Quay xong một cảnh, Hứa Tân Di vất vả lắm mới có vài phút rảnh rỗi để nghỉ ngơi.
“Ký chủ, nhắc nhở cô một chút, cô đã hơn một tuần không liên lạc với Dịch Dương.”
Hứa Tân Di vỗ trán một cái, thiếu chút nữa cô đã quên đi người chồng mà mình yêu thương rồi.
“Được được được, tôi gọi ngay đây.”
Cô cầm điện thoại lên, thừa dịp tứ phía không có người, gửi cho Dịch Dương yêu cầu trò chuyện video, đợi mãi một lúc lâu bên kia mới nhận điện thoại, Hứa Tân Di đeo tai nghe lên, trước tiên cho màn hình bên kia một nụ hôn thân mật: “Ông xã, đã lâu không gặp anh, em nhớ anh muốn chết.”
Dịch phu nhân sau khi nhận điện thoại thì ho một tiếng, nghiêm trang mỉm cười nói: “Tân Di, là mẹ.”
Hứa Tân Di đỏ mặt, tật muốn ngay tại đây đào một cái hố cho mình chui xuống, ngượng ngùng cười nói: “Là mẹ à, cái đó… Mẹ và ông nội đều khỏe chứ ạ?”
“Rất khỏe. Dịch Dương đang ở trong thư phòng, điện thoại để ở phòng khách, để mẹ đưa qua cho con nhé?”
“Dạ, cảm ơn mẹ.”
Sau một khoảng thời gian ngắn làm cho người ta ngạt thở, điện thoại được đưa đến tay Dịch Dương.
“Có chuyện gì?”
“Chỉ là muốn gọi điện cho anh, nhớ anh, muốn gặp anh.” Nói xong, cô nhỏ giọng hỏi: “Mẹ đi chưa?”
“Đi rồi.”
Hứa Tân Di nhẹ nhàng thở phào, tự do biểu diễn, hướng về phía camera hôn nồng nhiệt: “Ông xã, đã lâu không gặp em nhớ anh muốn chết! Anh có nhớ em không?”
Dịch Dương nhướng mày, nhìn cảnh tượng phía sau Hứa Tân Di, “Em đang ở đâu?”
“Em còn có thể ở đâu? Em đang ở đoàn làm phim đó!” Nói xong, Hứa Tân Di đưa điện thoại di động xoay camera về phía sua, cho hắn tận mắt xem đoàn làm phim của mình.
Phim trường quay chụp hiện tai có vài cái đèn đủ lớn để chiếu sáng toàn bộ, như ban ngày.
“Tối nay em còn có hai cảnh, có thể phải quay đến nửa đêm.” Giọng cô điềm đạm đáng yêu, oán giận nói: “Ông xã, quay phim mệt quá à.”