Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 128

Cập nhật lúc: 2024-08-15 23:09:01
Lượt xem: 114

Giang Niệm gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

 

Nói xong Hàn Kiêu xoay người rời đi.

 

Người đại diện Lạc Kiệt của Hàn Kiêu có chút khó hiểu: “Làm sao vậy?”

 

“Không có gì, tùy tiện hỏi chút thôi.”

 

Hàn Kiêu có chuyện gì luôn không nói với người ngoài mà chỉ giấu ở trong lòng, Lạc Kiệt sớm đã quen rồi, không phải chuyện quan trọng hắn cũng lười đánh vỡ nồi đất hỏi đến cùng.

 

Trở lại phòng, sau khi tẩy trang thay quần áo, thợ trang điểm chỉ vào vai sau lưng của Hàn Kiêu.

 

“Sao vậy?” Lạc Kiệt hỏi.

 

Thợ trang điểm thấp giọng nói: “Sau lưng thầy Hàn bị trầy một mảng lớn.”

 

Hàn Kiêu làm như không có việc gì: “Không sao đâu.”

 

Lạc Kiệt nghe xong nói với một trợ lý khác: “Đi tìm ít thuốc lên đây.”

Trợ lý nghe vậy lập tức rời đi.

 

Lạc kiệt nhìn vết trầy da sau lưng hắn, không có vấn đề gì nhưng diện tích vết trầy da khá lớn, có tổn thương và rách da, quần áo bên trong đã vì bị ngấm m.á.u mà khô lại dính một chỗ, phải kéo ra mới bôi thuốc được.

 

“Đoán chừng là do lúc nhảy ở tường thành kia.” Một trợ lý mở miệng.

 

Hàn Kiêu nhìn trợ lý kia một chút, người kia thấy vậy cũng yên lặng cúi đầu không nói nữa.

 

“Làm bộ muốn cởi quần áo.”

 

“Cậu đợi lát nữa đi, lát nữa có thuốc…” Lạc Kiệt còn chưa nói hết, Hàn Kiêu vừa kéo một cái, cứ vậy phần áo rơi xuống, vì vệt m.á.u đã khô dính lại với quần áo nên nhất thời chảy ra không ít máu.

 

“Cậu xem cậu kìa…”

 

“Không sao, không đau lắm.” Nhìn vào gương, Hàn Kiêu nhìn vết thương trên vai sau lưng.

 

Lạc Kiệt còn muốn nói nhưng lại bị bác sĩ tâm ký đeo kính ngăn lại, lúc này mới thôi.

 

Không bao lâu trợ lý bên ngoài đưa thuốc tới, sau khi bôi thuốc xong, trợ lý và thợ trang điểm rời đi, bác sĩ tâm lý kia mới hỏi: “Hàn Kiêu, chúng ta tâm sự chút đi.”

 

Hàn Kiêu trầm mặc một lát rồi ngồi xuống đối diện bác sĩ tâm lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-128.html.]

 

“Trước đó tôi đã làm trị liệu tâm lý cho cậu, lúc ấy bệnh trạng của cậu cho thấy cậu có chuyển biến tốt lên rồi, lúc ấy tôi khuyên cậu không bằng nhận một bộ phim truyền hình thử diễn và tiếp xúc với diễn viên nữ chút, nhưng Lạc Kiệt nói gần đây bệnh tình của cậu dường như nặng lên?”

 

“Tôi không biết, chỉ là trong lúc nhất thời bất chợt có cảm giác trước đây ùa về.”

 

“Nhưng hôm nay tôi ở đoàn phim thấy, hình như cậu không nghiêm trọng như Lạc Kiệt nói.”

 

Hàn Kiêu trầm mặc.

 

Thật ra hắn cũng không rõ lắm.

 

Khoảnh khắc đứng ở trên thành kia, thật sự hắn là không dám nhảy xuống, không phải không dám nhảy mà là không dám tiến hành những động tác sau đó.

 

Nhưng khi bản thân nhìn thấy biểu cảm hoảng sợ của Hứa Tân Di, hắn lại cảm thấy không có gì ghê gớm, phảng phất còn có loại cảm giác đó chính là hậu phương giúp hắn chống lại sự sợ hãi trong lòng bấy lâu.

 

“Hàn Kiêu, tôi là bác sĩ tâm lý của cậu, bất cứ chuyện gì cậu cũng không được giấu diếm tôi, cậu nên tin tưởng tôi, phải nói hết chuyện trong lòng cho tôi biết.”

 

Hàn Kiêu nhìn tay phải của mình, nhớ này cảnh hôm nay nhảy xuống với độ cao kia, hắn ôm lấy Hứa Tân Di.

 

Giống như cũng không có gì phải sợ hãi.

 

Hứa Tân Di khác với những người phụ nữ khác, sẽ không dựa vào hắn như những người phụ nữ khác, ngược lại sẽ vì hắn mà suy nghĩ, có thể chấp nhận việc hắn cự tuyệt cô tới gần.

 

Không cần bị bắt ép phải tiếp xúc gần gũi với người khác, hắn càng bằng lòng lại gần những người như thế.

 

Vì điều đó làm cho hắn cảm thấy thoải mái.

 

“Tôi không sao.” Hàn Kiêu trả lời.

 

_______

Sáng sớm hôm sau, Giang Niệm làm trợ lý cho Hứa Tân Di, cậu đi theo Tân Di tới đoàn làm phim

 

“Thầy Hàn, tôi giới thiệu cho anh một chút, cậu ấy tên là Giang Niệm, là fan của thầy, vẫn luôn muốn gặp thầy, không biết thầy Hàn có thể cho cậu ấy một cơ hội chụp ảnh chung được không?”

 

Hàn Kiêu nhíu chặt mày: “Của tôi à? Fan sao?”

 

Giang Niệm đứng sau Hứa Tân Di bất đắc dĩ đứng ra, ngoài cười nhưng trong không cười, khách sáo nói chuyện với Hàn Kiêu: “Đúng vậy thầy Hàn, em vẫn luôn thích anh…”

 

Cái này cũng không giống như thích hắn, ngược lại giống như bị bắt buộc nên mới thích.

 

Hứa Tân Di ở một bên nhìn, nghĩ đến đứa trẻ Giang Niệm này tâm tư lớn như vậy, muốn ký hợp đồng chỉ sợ phải cho hắn chút nhuận tốt, để cho cậu bằng lòng hoàn toàn tín nhiệm cô mới được.

Loading...