Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-08-07 21:16:34
Lượt xem: 174
Một người đàn ông trẻ, vẻ ngoài cũng đẹp trai.
Có chút quen mắt, chỉ là không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Nửa tiếng sau phim trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, Trần Dương thanh toán tiền công xong xuôi, mỗi người 50 tệ.
“Mọi người vất vả rồi, đợi tôi lấy tiền công đưa cho mọi người luôn, Triệu Long.”
Một người đàn ông đứng lên.
“Đây là của cậu.”
“Trần Tiếu, cái này là của cậu.”
“Chu Vĩnh Huy, của cậu.”
“Giang Niệm.” Trần Dương gọi hắn: “Có phải tôi đã gặp cậu ở đâu rồi không?”
Giang Niệm cụp mắt, trầm mặc lắc đầu.
“Vậy chắc là tôi nhìn nhầm.” Trần Dương đưa 50 tệ cho Giang Niệm.
Một đôi tay thon dài, mu bàn tay lại đầy vết xước nhận lấy 50 tệ nhăn nhúm, Giang Niệm liếc mắt nhìn xung quanh phim trường đang trống trải không người, tiếp tục yên lặng đi theo ba công nhân còn lại rời đi.
_______
Buổi tối Hứa Tân Di rốt cuộc cũng về tới khách sạn, sau khi tắm rửa thoải mái thì lên giường nằm, mệt mỏi cả ngày cô thật sự không rảnh nghĩ đến cái khác, đang buồn ngủ thì tiếng wechat trên điện thoại di động vang lên.
Hứa Tân Di mơ mơ màng màng mở mắt, cầm lấy điện thoại di động bên gối lên nhìn, là một tấm ảnh Trần Tố gửi tới.
Đã trễ thế này rồi, tìm cô làm cái gì?
Hứa Tân Di ấn mở wechat, nhìn thấy hình ảnh trong máy, nháy mắt đang ngủ gật đột nhiên tỉnh hơn phân nửa.
Tấm ảnh Trần Tố gửi tới chính là ảnh chụp nửa người trên của mình đang không mặc áo, vai rộng eo hẹp, cơ bụng 8 múi, vừa nhìn cũng cảm giác rất có sức lực.
Nhưng ngay sau đó bức ảnh đã bị gỡ.
Ngay sau đó Trần Tố gửi tin nhắn tới: Không có gì chị Tân Di, ngại quá em gửi nhầm.
Hứa Tân Di trầm mặc một lát, sau đó trong lòng sinh ra cảm giác khó tin.
Tiểu thịt tươi này nhìn qua có vẻ là ánh mặt trời đơn thuần, nhưng trong lòng cũng tâm địa gian xảo không kém.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-104.html.]
Ảnh nude của mình mà còn có thể gửi nhầm, gửi nhầm người đầu tiên không thu hồi mà đợi hai phút sau mới thu hồi.
Quả nhiên đã lăn lộn được trong giới giải trí không có cái gì đơn thuần.
Hứa Tân Di trả lời vài chữ: Không có gì.
Trần Tố lại tiếp tục gửi tin nhắn đến: Chị Tân Di, chị còn chưa ngủ à? Có phải em làm phiền chị rồi không?
Hứa Tân Di: Không có.
Trần Tố: Hôm nay thật sự rất cảm ơn chị, nếu không có chị cảnh quay kia của em cũng không biết phải làm như thế nào mới tốt.
Hứa Tân Di: Là em tiếp thu nhanh.
Trần Tố: Hôm nào em mời chị một bữa cơm nhé, thật lòng muốn cảm ơn chị vừa cũng muốn thỉnh giáo chị nhiều hơn.
Hứa Tân Di: Gần đây đoàn làm phim bận rồi, đợi bao giờ rảnh rỗi rồi nói.
Trần Tố: Được, vậy trước tiên em nhớ kỹ, bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, chị mau nghỉ sớm đi.
Hứa Tân Di tắt điện thoại di động.
Nội dung vở kịch này phát triển có chút quen mắt ha, nếu như cô đoán không sai, kế tiếp Trần Tố này có phải muốn tự đưa mình lên giường cô luôn không?
“Ký chủ, bây giờ cô là vợ của Dịch Dương, không thể làm chuyện gây đổ vỡ quan hệ được.”
Hứa Tân Di cười: “Nhìn cậu nói kìa, tôi là loại người đó à? Yên tâm đi, hôn nhân trong cảm nhận của tôi vẫn rất cao cả, tôi chỉ cảm thấy người tên Trần Tố này vừa có dã tâm lại có tâm cơ, tôi và cậu ta cùng lắm cũng chỉ là vì nhu cầu mà thôi.”
Không biết sao, Hứa Tân Di đột nhiên lại nhớ tới Giang Niệm.
Cậu nhóc xui xẻo kia sau khi bị Thiên Ngu đóng băng cũng không biết đã đi đâu rồi.
Tiểu A nhịn không được nhắc nhở cô, “Người này vừa nhìn đã không có ý tốt, nhất định là muốn lợi dụng cô để lên cao, cô nhớ tỉnh táo chút.”
“Nói cứ như tôi là loại người tốt lành không bằng, yên tâm, bọn tôi như nhau mà.” Hứa Tân Di nghiêm túc suy nghĩ một chút về tấm ảnh mà Trần Tố “lỡ tay” gửi cho cô, “Chờ tôi và Dịch Dương ly hôn, tiểu thịt tươi Trần Tố này có thể giao lưu được đó.”
Cơn buồn ngủ ập đến, Hứa Tân Di ngáp một cái, tắt điện thoại đi ngủ.
______
Mấy này kế tiếp ngược lại phim trường gió êm sóng lặng, trong phim trường có vài cậu trai trẻ sau khi tiếp xúc với Hứa Tân Di đều trở nên thân thiện, một cũng chị Tân Di, hai cũng chị Tân Di nhao nhao vây quanh cầu chỉ dạy.
Hứa Tân Di hưởng hết phúc lợi mà bọn họ mang đến.
“Chị Tân Di, chị có nghe nói không? Hôm nay bên đầu tư có thể sẽ đến đoàn làm phim của chúng ta đó.”