Thẩm Kim Triều căn bản chỉ là hù dọa đám , nghĩ tới biểu tỷ của nàng thật sự tới, nhất thời chỗ dựa, khỏi vội vàng kêu lên: “Tỷ tỷ!”
Dáng cao gầy Hoắc đại tiểu thư Hoắc Loan mang theo mấy tỷ đám , mới còn khí thế kiêu ngạo khiến cho nhóm tay ăn chơi lập tức thuận theo mà lui tản xung quanh.
Tóm chuyện đơn giản, Trấn Quốc công Hoắc gia nữ nhi, mỗi đều công phu đánh .
Các nàng thật sự sẽ động công phu quyền cước, cùng bọn họ ỷ đông thế mạnh, khỏi chân mềm , đám một cấp bậc.
Hoắc Loan đầu tiên tiến đến vuốt vuốt tóc Thẩm Kim Triều, đó mới ánh mắt bình tĩnh mà đảo qua chung quanh : “Các ngươi tụ ở chỗ cái gì?”
Người vây xung quanh ngừng run rẩy, ê răng thôi.
Thẩm Kim Triều: “Bọn vây khi dễ ngươi.”
Đám ăn chơi trác táng:?
Người quản mà cáo trạng bọn họ ?
Tạ Thất nghiến răng: “Bọn khi dễ ngươi…”
“Câm miệng.”
Hoắc đại tiểu thư lạnh như băng mà mắt Tạ Thất, quan tâm ôn hòa hỏi Tiểu Kim Triều: “Tuế Tuế, bọn họ thật sự khi dễ ngươi ?”
Thẩm Kim Triều lắc đầu: “Không , nhưng mà, nhưng mà…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-dam-my-cung-voi-tinh-dich-he/45.html.]
Hoắc Loan: “ mà ?”
Thẩm Kim Triều đem mặt vùi trong lòng n.g.ự.c của biểu tỷ , nhỏ giọng nũng: “ mà bọn họ hăm dọa .”
Tạ Thất cùng một đám tùy tùng của :!!!
Bọn họ đồng thời về phía Hoắc gia đại tiểu thư, đừng vì cái nguyên nhân cũng giáo huấn bọn họ ?
mà sự thật chứng minh, cái lý do cũng , đánh là đủ .
Hoặc là cần lý do, chỉ cần Thẩm Kim Triều mở miệng, các tỷ tỷ của nàng sẽ hai lời mà tay trừng trị.
“Tuế Tuế nhà chúng là một tiểu hài tử thật ngoan, một con kiến đều đành lòng dẫm chết, thể nàng tức giận, gì là chứ?”
“Tất nhiên, tất nhiên kể đến đám tiện nhân!”
Tạ Thất, từng khác chỉ mặt mắng là tiện nhân, mặt mũi đều tái , cuối cùng vẫn là Liễu Nhị hoà giải, đem kéo .
Đến nỗi đám tuỳ tùng còn , tránh một hồi đánh.
Cuối cùng vẫn do là Thẩm Kim Triều cảm thấy đánh quá nặng, khuyên các nàng dừng tay.
Hoắc Loan từ đầu đến cuối nhúc nhích quá, ôn nhu mà trấn an Thẩm Kim Triều trong lòng ngực, ánh mắt khỏi về phía Vệ Thứ An vẫn luôn trầm mặc, ẩn chứa cảnh cáo.
Vệ Thứ An cúi đầu, đầu quả tim dư run dần dần biến mất.
Hoắc Loan: “Tuế Tuế, chúng về nhà.”