Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 29: Không chút lưu tình
Cập nhật lúc: 2025-08-10 07:36:21
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn cũng ngờ Thẩm Độ ở đây, hơn nữa còn mặt giúp Ấn Uyển.
Lập tức thể thu liễm thần sắc, hành lễ .
“Thẩm thế tử, Ấn Uyển là vị hôn thê của Lưu Dần. Hôm nay nàng chống đối trưởng, ức h.i.ế.p ruột, đương nhiên rõ đạo lý với nàng.”
“Nếu kinh động lão phu nhân, vãn bối lát nữa chắc chắn sẽ tự đến phủ giải thích ngọn ngành với lão phu nhân. Chỉ là hôm nay là chuyện gia sự, Thẩm thế tử tiện...”
“Vị hôn thê?”
Không đợi Lưu Dần hết, Ấn Uyển bỗng nhiên nhịn bật thành tiếng.
Nàng đầy dơ bẩn, khổ, lời đầy gai góc.
“Hôm nay còn đa tạ tiểu công gia uốn nắn đạo nghĩa của ! Ta xem như hiểu, hóa chó săn uy h.i.ế.p đe dọa, chính là đang chống đối trưởng, ức h.i.ế.p ruột!”
“ là một màn bắt nạt hả hê tột cùng!”
Thân hình nàng loạng choạng, Thẩm Độ nhanh tay đưa lên, thuận thế đỡ nàng vững.
Sau đó liếc mắt cô tam cô nương đang như lê hoa đẫm mưa, mỉm .
“Nếu tiểu công gia , còn tưởng cô tam cô nương mới là vị hôn thê của ngươi chứ.”
“Hơn nữa còn gả nhà, tiểu công gia sốt ruột quản chuyện của Bá phủ , đúng là một trong những lang quân nhất Ung Đô thành .”
Lời lẽ mỉa mai của Thẩm Độ khiến những mặt đều dám lên tiếng, chỉ Lưu Dần vẫn cần mặt .
“Thẩm Độ ngươi đừng quá đáng! Vừa nãy niệm ngươi là hồng nhân mặt Thánh thượng, đối với ngươi giữ phép tắc, vô cùng kính trọng, mà ngươi mỉa mai giáo huấn . Chuyện hôm nay, đến lượt Thẩm thế tử ngươi nhúng tay .”
Thẩm Độ nhướng mày, lập tức tỏ hứng thú.
Hắn vốn dĩ chỉ là hóng chuyện, ngờ phát hiện nhị cô nương còn thể sai khiến ngao khuyển của , thế là nán thêm một lúc.
Thế mà để con trai út của Quốc Công phủ đạp lên đầu, thật là thú vị.
Hắn thu nụ , ánh mắt trở nên sắc bén.
“Ta Thẩm Độ xưa nay vốn thương hoa tiếc ngọc, hôm nay nếu cố tình xen chuyện , ngươi thể gì ?”
Lưu Dần giận dữ dâng trào, đúng lúc , Ấn Ngu vội vàng cúi hành lễ, dẹp yên màn kịch .
“Thế tử gia, chuyện đều do mà , hôm nay đừng để mất hứng của thế tử gia. Dù hôm nay cũng là thọ thần của tổ mẫu, bọn những kẻ vãn bối nếu gây trò ở đây, tổ mẫu sợ rằng sẽ mất mặt.”
Nhìn cô tam cô nương năng chu đáo, nước mắt lưng tròng như , Thẩm Độ cũng bớt khí chất tàn bạo.
Chỉ là tiến lên ôn hòa đỡ nàng dậy, đó tùy tiện vung tay, bỗng nhiên gọi ngao khuyển đến bên cạnh Ấn Ngu.
Bộ dạng nhe nanh giương vuốt của ngao khuyển lập tức khiến Ấn Ngu sợ đến tái mặt.
Còn đợi nàng kịp phản ứng, ngao khuyển há cái miệng đầy dãi dớt, xông về phía nàng gầm lên một tiếng.
“A...”
Ấn Ngu sợ hãi hét chói tai, ôm đầu co ro đất bắt đầu lớn tiếng la hét: "Cứu mạng cứu mạng! Ca ca cứu mạng! A..."
Ngao khuyển cứ ở bên cạnh nàng vờn vờn trong khí, nhưng mỗi đều khiến nàng chỗ nào để trốn thoát! Ấn Ngu nước mắt giàn giụa, dám mở mắt.
Lúc cũng còn màng đến phận tiểu thư thường ngày, nàng rạp đất lóc om sòm, vô cùng chật vật.
“Thẩm Độ ngươi điên !! Mau dắt chó của ngươi ! Ngu nhi là tam cô nương của Bá phủ đó!”
Lưu Dần đột ngột xông lên, nhưng hộ vệ Đằng Kinh bên cạnh Thẩm Độ một đao chặn .
“Tam cô nương của Bá phủ quý giá như ? Vậy còn nhị cô nương của Bá phủ , tiểu công gia ngươi cũng chẳng thấy lưu tình chút nào cả.”
Hắn nhếch môi, mỉa mai : “Ta cứ tưởng nữ tử của Bá phủ ai cũng thể bắt nạt, ? Chỉ cho phép các ngươi bắt nạt nhị cô nương, phép bắt nạt tam cô nương ?”
Hắn vỗ vỗ đầu ngao khuyển: “Con trai cưng của , hãy dọa cho tam cô nương một trận trò .”
Ấn Hành là đầu tiên thấy Ngu nhi dọa thành bộ dạng , trong lúc nóng giận, bất chấp tất cả xông tới bảo vệ Ấn Ngu.
Nhìn thấy cảnh , Thẩm Độ nhịn về phía Ấn Uyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-29-khong-chut-luu-tinh.html.]
Ánh mắt châm chọc của kẻ đang xem kịch trong đáy mắt vẫn biến mất: “ là tình sâu nặng. Nhị cô nương thảm thật đấy, ngươi nhớ kỹ hôm nay ngươi nợ một ân tình.”
Lúc Ấn Uyển dáng vẻ Ấn Hành liều c.h.ế.t cũng bảo vệ Ấn Ngu, trong lòng nàng còn sự chua xót năm xưa.
Nàng sớm dự liệu , nên những gì còn chỉ là sự châm biếm.
“Ân tình của thế tử ghi nhớ.”
Thẩm Độ dời ánh mắt sang Ấn Hành, ánh mắt ngông cuồng, cho dù là Ấn Hành bình tĩnh cũng nhịn sự tức giận trong lòng.
“Tể tướng đại nhân thanh liêm nhã chính, nếu thế tử vô lễ như , chuyện bất nhã ngày thọ thần của lão phu nhân nhà ! Chắc hẳn lão nhân gia ...”
Tuy nhiên, đợi Ấn Hành hết, Lưu Dần nổi giận đùng đùng buông lời bất kính.
“Thật sự cho rằng Thánh thượng chống lưng thì ngươi thể càn ở Đại Ung ?! Thẩm Độ, cha ngươi còn ghét bỏ ngươi như , ngươi bất học vô thuật, chẳng chỉ dỗ Thánh thượng vui vẻ ca múa ?”
“Ngươi chẳng nên trò trống gì, cùng Thánh thượng chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt màng triều cương, Đại Ung sớm muộn gì cũng sẽ bại tay các ngươi...”
“Tiểu công gia!”
Ấn Hành trong lòng thắt vội vàng ngắt lời , Lưu Dần thấy Thẩm Độ cố ý mỉm , tự lời vô lễ, sắc mặt tái xanh một mảng.
Hai tay Thẩm Độ nhanh chậm xoa xoa, mỉm một cách nhẹ nhàng như mây gió.
“Tiểu công gia thật sự to gan lớn mật, dám công khai sỉ nhục Thánh thượng, ngươi cho rằng Thánh thượng khả năng trị lý triều cương ?”
Lưu Dần lập tức ôm quyền quỳ xuống hướng về phía trời: "Vi thần dám! Cũng tuyệt ý !"
Thẩm Độ lạnh nắm lấy dây thừng của ngao khuyển, kéo nó về bên cạnh.
Sau khi liếc bọn họ một cái, khẽ khẩy: "Họa từ miệng mà , tiểu công gia ngươi nên vả miệng."
Nói xong liền giơ tay lên, nhưng khi đến gần, chỉ nắm lấy cằm : “Chậc, làn da của ngươi non mềm thế , còn mềm mịn hơn cả tiểu quan nhi Túy Xuân Lâu, thật nỡ vả miệng ngươi nữa, nể mặt Quốc Công gia, thôi .”
Nói xong liền đến mặt Ấn Uyển: "Đi thôi nhị cô nương."
Lưu Dần tức đến mức hận thể xé xác ! Những lời chẳng qua là sự sỉ nhục tột cùng.
Ấn Uyển thật sâu một cái, trong lòng tự nhiên chút cảm kích, nhưng cũng Thẩm Độ nàng thể chọc .
Nàng còn kịp lui về phía giữ phép, Thẩm Độ bỗng nhiên màng ánh mắt của khác, chủ động đỡ hình lung lay của nàng, tiện thể hiệu cho Đằng Kinh.
“Bảo lang trung đến xem cho nhị cô nương.”
Ấn Uyển hoảng sợ, theo bản năng rụt tay , nhưng ngao khuyển ở phía , chặn đường nàng lui.
Nàng đành tăng nhanh bước chân, buộc theo Thẩm Độ rời khỏi nơi .
Lưu Dần và Ấn Hành ở phía nàng, chằm chằm bóng lưng hai mà lòng mỗi mỗi khác.
Nhất là Lưu Dần chịu thiệt, lòng bàn tay nắm chặt thành quyền, trong lòng cực kỳ khó chịu!
Đôi mắt như b.ắ.n lửa.
Hắn siết chặt nắm đ.ấ.m đến mặt Ấn Hành, tức giận .
“Ấn Uyển quen Thẩm Độ từ khi nào? Nàng còn danh tiếng nữa ?!”
Ấn Hành thu ánh mắt, trong đôi mắt u ám tràn đầy sự thất vọng.
Ngược , Ấn Ngu khi dọa sợ nhanh chóng hồn, vội vàng an ủi .
“Dần ca ca, đừng , nhị tỷ tỷ chắc chắn cũng . Thẩm thế tử đó mấy ngày nay tham gia hội săn bắn, mượn ở trong trang viện của chúng .”
“Hắn đàng hoàng ở mượn ở trang viên của các ngươi gì chứ?? Ta thấy chính là nhắm Ấn Uyển đó!! Giữa thanh thiên bạch nhật ức h.i.ế.p ngươi và , xem Bá phủ Quốc Công phủ gì, quá ngông cuồng!”
điều khiến tức giận hơn là, hôm nay bảo vệ Ấn Uyển như , rõ ràng chính là hình ảnh của đây.
Cảm giác , giống như thứ thuộc về , một kẻ rõ lai lịch từ đó ngang nhiên cướp mất, màng đến thể diện của .
Dù thì cũng là ký hôn thư với Ấn Uyển!