Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 157: Ngươi tính là cái thá gì
Cập nhật lúc: 2025-08-17 03:47:37
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cô nương, cô nương tỉnh !”
Hắn lo lắng sốt ruột kêu lên tiếng, nhưng lúc Ấn Uyển chút ý thức nào.
Thấy , cũng bận tâm nhiều nữa, khi bế nàng lên, màng đến cơn đau ở mắt cá chân, nhanh chóng với Hằng nương: “Mau tìm Lão Thái quân! Nhanh lên!”
Hằng nương ánh mắt kiên định, cũng quản ngại gì mà lao về phía Thiều Quang viện.
Giờ khắc , ai thể ngăn cản nàng.
Mà Tạ Nghiêu, đang bế nàng, khập khiễng lao khỏi Tây viện.
ở cửa Ấn Hành dẫn theo thị vệ chặn đường.
Đôi mắt đầy địch ý , đỏ ngầu, như một con mãnh thú đang nổi giận, nhe nanh múa vuốt dường như thể xé xác bất cứ lúc nào!
Tạ Nghiêu màng nhiều đến , vòng qua bọn chúng để an bài Ấn Uyển .
hai chân còn bước , mấy tên hộ vệ xông lên, chút do dự đạp mạnh đầu gối !
Chỉ thấy một tiếng xương cốt vỡ giòn, 'phịch' một tiếng quỳ sụp xuống đất.
Ấn Uyển cũng bọn chúng cướp .
Sắc mặt Tạ Nghiêu u ám, đang định tay, Ấn Hành một quyền đ.ấ.m văng về chỗ cũ!
“Ngươi tính là cái thá gì?”
“Vỏn vẹn một tên nô tài, cũng dám đến phủ của nhúng tay chuyện nhà? Ngươi dựa mà khiến chịu đựng nỗi hành hạ vì ngươi? Dựa mà dám vấy bẩn nàng?!”
Tạ Nghiêu đau đớn, nhưng né tránh.
Chỉ cắn chặt quai hàm, cầu khẩn mở lời: “Vẫn xin… Ấn công tử cứu lấy Nhị cô nương.”
“Không cần ngươi lắm lời! Ấn Hành từng ghen tị một nào như thế , cũng từng căm ghét một nào như thế .”
Cùng với ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lồng ngực, vung nắm đấm, mạnh mẽ giáng xuống mặt .
Hắn tuy hai chân thương, nhưng cũng ảnh hưởng đến sức mạnh tay của .
Tuy nhiên Tạ Nghiêu mất sức phản kháng, đó những hành hạ trong nhà củi khiến thể nâng nổi tứ chi.
Toàn bộ sức lực và lý trí ít ỏi , cũng đều dồn hết Ấn Uyển.
Biết Ấn Uyển vì cứu , thể bẩn thỉu bò lê lết đến nhà củi, chỉ để cứu chính !
Đối mặt với sự quở trách của Ấn Hành, cũng phản bác nữa.
Ngàn lời vạn ý đều chỉ quy về một câu: “Xin công tử cứu nàng!”
Hắn càng , Ấn Hành càng cảm thấy trái tim trở nên méo mó.
Hắn siết chặt Tạ Nghiêu, đôi mắt đỏ ngầu , như một con mãnh thú đang nổi giận, ẩn chứa sự phẫn nộ từng , hận thể lột xương nuốt bụng!
Thậm chí ngay cả giọng cũng trở nên độc ác.
“Ngươi dựa cái gì? Chỉ là một tên nô tài mà thôi!!”
Tạ Nghiêu cảm thấy một trận ngạt thở, khuôn mặt nổi đầy gân xanh, nhuộm sắc tím đỏ.
Khi cận kề cái chết, há miệng, chỉ gọi một tiếng Nhị cô nương.
lúc , một cán đao đột nhiên bay thẳng đến, mạnh mẽ giáng xuống mu bàn tay Ấn Hành!
Cơn đau kịch liệt khiến lập tức buông tay, khoảnh khắc tiếp theo, giọng tức giận của Lão Thái quân truyền đến: “Dừng tay!”
Thế nhưng, chỉ một câu , khiến nàng ho khan dứt, như thể thở nổi.
Tần ma ma vội vàng tiến đỡ lấy nàng, khi giúp nàng điều hòa khí tức thì Lão Thái quân.
“Đại công tử, Tạ Lang quân là của Thế tử, xét tình lý, đều thể c.h.ế.t trong Bá phủ. Lão Thái quân như , Bá phủ như , công tử lẽ nào còn rước họa ?”
“Dù công tử nghĩ cho những khác trong Bá phủ, cũng nghĩ cho chính .”
Lời nàng , chính là lời của tổ mẫu.
Dưới ánh mắt sắc bén của tổ mẫu, Ấn Hành dường như tìm chút lý trí.
Giờ phút , Yến thị cũng giận đến tột độ, nàng hề rằng mấy ngày nay, Uyển nhi cấm túc còn buộc tuyệt thực.
Nàng vẫn luôn nghĩ, chỉ là cấm túc mà thôi.
Chắc hẳn là Ấn Trường Trăn phong tỏa tin tức, khiến nàng vẫn ở Thiều Quang Viện mà hề Uyển nhi gặp chuyện khó khăn như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-157-nguoi-tinh-la-cai-tha-gi.html.]
Nàng sai Tần ma ma đưa Tạ Nghiêu rời , lập tức lệnh cho những khác khiêng Ấn Uyển đến Thiều Quang Viện, chính là sương phòng của nàng.
Ấn Hành theo , nhưng của Tần ma ma ngăn bên ngoài.
“Tổ mẫu!”
Ấn Hành hết lời thỉnh cầu, nhưng vô ích, lão thái quân căn bản cho nửa phần cơ hội.
Yến thị khóa cửa Thiều Quang Viện, cũng cự tuyệt bất kỳ ai viện, dù là Ấn Trường Trăn Lương thị, đều chặn ở ngoài.
Diệp lang trung đến chẩn trị cho nàng, thấy nàng trong vài ngày ngắn ngủi tiều tụy đến mức , trong lòng khỏi kinh hãi.
Mà Ấn Uyển khi mất ý thức, thậm chí hề mơ mộng gì.
Như thể đang trôi nổi một hồ nước hoang vu rộng lớn và trắng xóa, cô độc nơi nương tựa.
Không qua bao lâu, nàng mới dần dần mở mắt, ý thức dần trở về với thể.
Khi tỉnh , thể Ấn Uyển đặc biệt nặng nề, như thể mắc bệnh phong hàn nặng, đầu đau như búa bổ, hai tay cũng mấy sức lực để nhấc lên.
Ngay cả việc nhấc mí mắt cũng chút khó khăn.
Nàng chỉ thể chậm rãi mở mắt, tầm mắt quét qua, là căn phòng của tổ mẫu.
Ấn Uyển há miệng, cổ họng khô khốc.
Trong phòng chỉ một nha , đang dựa cạnh giường mà ngủ gật.
Cảm nhận động tĩnh Ấn Uyển từ từ dậy, nha bỗng nhiên mở mắt, thấy Ấn Uyển dậy, giật kinh hãi!
“Nhị cô nương? Người tỉnh ?!”
Trong lúc vui mừng khôn xiết, kịp Ấn Uyển , nha nhanh chóng chạy khỏi phòng, la lớn: “Ma ma, ma ma! Nhị cô nương tỉnh !”
Không lâu , Tần ma ma và Hằng nương, dẫn theo một đám hạ nhân đến sương phòng.
“Cô nương!”
Hằng nương thấy nàng mở mắt, kìm nén sự vui mừng tột độ, chạy thẳng tới cẩn thận ôm lấy nàng, ngay cả giọng cũng trở nên nghẹn ngào.
“Cô nương! Người cuối cùng cũng tỉnh !!”
Tấm lòng đang treo lơ lửng của Tần ma ma ở một bên, cuối cùng cũng đặt xuống.
Nàng khẽ cong môi, chậm rãi lên tiếng: “Cô nương tỉnh là , tỉnh là .”
Ấn Uyển cẩn thận suy nghĩ một chút, khi nàng mất ý thức, là đến bên ngoài nhà củi, thấy Tạ công tử đầy thương tích trói trong nhà củi, thậm chí hai chân còn sợi dây thừng thô như bắp tay trói chặt.
Nghĩ đến đây, nàng vội vàng Hằng nương hỏi: “Nhũ nương, Tạ lang quân , giờ đang ở ?”
“Cô nương đừng lo lắng, Tạ lang quân .”
Nghe , Ấn Uyển cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Chàng là …”
Ta , cũng .
Tuy nhiên câu , chỉ nàng tự với chính trong lòng.
Nghĩ đến những đau khổ Tạ Nghiêu chịu vì , nàng trong lòng khó chịu.
Ngay lúc , Hằng nương lên tiếng : “Cô nương, giờ cảm thấy thể thế nào? Người hôn mê ròng rã nửa tháng .”
Mỗi khi nhớ đến những ngày tháng đó, Hằng nương ngày đêm đều cầu nguyện thần linh.
Cầu xin họ thương xót cô nương, cho nàng một cơ hội sống!
Và Ấn Uyển hôn mê lâu như , cũng kinh ngạc thôi!
“Nửa tháng?”
Tư duy nàng bay ngoài cửa sổ, thấy tuyết bay ngừng trung, còn gì đó, thì dư quang đột nhiên liếc thấy bên ngoài sân treo mấy chiếc đèn lồng hỉ sự vô cùng bắt mắt, còn một màn đỏ trang trí hành lang.
Đối lập rõ rệt với tuyết trắng phủ kín trời bên ngoài, như một gậy gỗ nặng nề, đánh mạnh tim nàng.
Nàng giật , chợt nhớ câu Thẩm Độ khi rời .
Chẳng lẽ… sắp trở về ?! Vậy nên sắp bái đường ?!
Nghĩ đến điều , Ấn Uyển căng cứng!
Ngay cả giọng cũng trở nên lạnh lùng.
“Bên ngoài tại treo những thứ đó? Sắp bái đường ?! Nhũ nương!”