Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 155: Hắn là người thân gì của ngươi

Cập nhật lúc: 2025-08-16 13:00:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hằng nương cảm thấy một trận đau nhói, lồng n.g.ự.c dường như đập bật máu.

Ngoài cửa canh gác, ngay cả một con ruồi cũng bay .

“Các ngươi, các ngươi thể khi dễ cô nương nhà đến ! Cũng sợ kiếp luân hồi, đến Diêm Vương điện báo ứng ?!”

“Người , mau tới! Mau cứu nhị cô nương! Lão thái quân, cứu mạng!”

Hằng nương cực kỳ sốt ruột, đột ngột cao giọng kêu to, hòng gây sự chú ý của Lão Thái quân ngoài viện.

Dù Tần ma ma , cũng thể trơ mắt cô nương c.h.ế.t đói tại đây.

Thế nhưng lời thốt hai câu, miệng nàng liền bịt chặt, hai bà v.ú gọi nha tới, ba hai cái trói Hằng nương chặt cứng cây cột, đến động đậy cũng thể.

Bà v.ú cầm đầu vỗ vỗ tay, khinh bỉ :

“Ngươi vì cô nương của ngươi mà kêu oan, ai sẽ kêu oan cho những vô tội của Bá phủ chúng đây?!”

“Nếu cô nương của ngươi từng bước ép buộc, chịu buông tha Tam cô nương, sự việc thể đến nông nỗi khó vãn hồi như ?! Không đoạt mạng cô nương của ngươi, đó là Phu nhân nhân từ! Các ngươi nên bái Bồ Tát đốt hương cao, cứ cho rằng Thẩm Thế tử vẫn còn hứng thú với cô nương của ngươi, nếu , cô nương của ngươi sẽ trở thành vô dụng, sớm muộn gì cũng rơi cảnh c.h.ế.t chỗ chôn!”

Nghe những lời độc địa như , Hằng nương lòng đau như cắt, sự uất ức trong lòng như lũ quét vỡ đê, cuồn cuộn ập tới!

Bọn chúng đều , là cô nương mang đến tai họa.

bọn chúng nghĩ, là bọn chúng mang tai họa đến cho cô nương!!

Những kẻ , hễ động chạm đến lợi ích của bản , liền phân trắng đen, dốc sức đổ tiếng lên khác.

Cô nương nhà nàng, vô tội chừng nào! Bản nàng, vô tội chừng nào!!

Cái Bá phủ , rõ ràng là hang ổ lang sói ăn thịt nhả xương!!

Hằng nương dốc sức giãy giụa thoát , dẫu nàng bên cạnh cô nương, nàng cũng an tâm hơn một chút.

mấy bà v.ú trói kiểu gì mà để nàng chút đường giãy giụa.

Hoàn trói c.h.ế.t tại chỗ, dù hằn lên dấu vết, cũng thể động đậy.

Sau thời gian nửa chén , Ấn Uyển cũng yếu ớt mở mắt.

Ý chí cầu sinh mạnh mẽ khiến nàng chậm rãi bò dậy khỏi giường.

Khi nàng với vẻ mặt tiều tụy thấy Hằng nương trói, kinh ngạc vô cùng, đó ngửi thấy một mùi khó chịu, thuận thế xuống, thấy thức ăn chó rơi vãi đầy đất, lập tức hiểu chuyện gì xảy .

Ấn Uyển lạnh lẽo một tiếng, những giọt nước mắt chua xót ngừng tuôn từ khóe mắt.

Lòng nàng, như ai đó dùng vật sắc nhọn cứa từng mảnh, để lộ một góc m.á.u chảy đầm đìa.

Những thức ăn chó , dù khó nuốt, dù bình thường ăn, nhưng đối với nàng lúc , đây chính là thuốc cứu mạng.

Nàng , uống m.á.u để giữ mạng, nếu ăn chút gì nữa, sẽ còn đường sống!

Nàng nào cam tâm?

Thế là nàng chút do dự quỳ xuống đất, dùng tay bốc những nắm cơm thiu đất, đổi sắc mặt mà nhai nuốt.

Lại bốc vội chút nước canh, cố nhịn cảm giác ghê tởm mà nuốt xuống.

Thực quản nuốt xuống, cảm giác no đủ dần lấp đầy bụng, dường như đang rót cơ thể nàng dòng nước hồi sinh.

Nàng còn cảm thấy những cơm thiu khó nuốt đến mức nào.

Ngược còn khiến nàng nhớ đến quãng thời gian ở Quận chúa phủ, cũng từng trải qua những ngày ăn nước cơm thừa.

Bên đó dường như còn thảm hại hơn, khẩu phần một ngày từ sáng đến tối chỉ bấy nhiêu, tự tranh cướp.

Tranh , thì sống, tranh , chờ đợi chính là bãi tha ma.

May mắn là bây giờ cần tranh ăn.

Nàng chỉ cần bốc từng nắm từng nắm bỏ miệng, màng đến những thứ khác là !

Cảnh tượng khiến Hằng nương nước mắt giàn giụa, nàng dốc sức lắc đầu, trong miệng bịt chặt phát tiếng nức nở vô cùng đau khổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-155-han-la-nguoi-than-gi-cua-nguoi.html.]

Ấn Uyển vẫn quên nặn một nụ , an ủi nàng.

“Ta , nhũ nương.”

“Ăn gì mà chẳng là ăn? Cái gì giúp sống sót đều là thứ ! Lương thực .”

Cái gọi là tôn nghiêm, nàng sớm chẳng còn.

Trước đây thường các trưởng , cần mặt mũi, cây cần vỏ cây.

Giờ đây cảm thấy, mặt mũi, da thịt thì gì quan trọng? Sống sót .

Một lúc lâu , Ấn Uyển nhai kỹ nuốt chậm ăn hết hơn nửa thức ăn chó đất.

Và đúng lúc , cửa phòng đẩy mạnh !

Chỉ thấy Ấn Hành sự dìu đỡ của Tứ Thuận, mặt mũi tái mét sững tại chỗ.

Thấy bộ dạng của Ấn Uyển, càng kinh ngạc đến tột độ.

Chỉ cảm thấy những cảm xúc khó tả, đang cuộn trào trong đầu óc!

Nàng mắt, chính là nữ nhi từ nhỏ nuôi dưỡng trong Bá phủ, chăm sóc tỉ mỉ như một đích nữ thiên kim trưởng thành!!

Giờ đây, thể sa sút đến mức ?

Nàng vì , thể vì một hạ nhân, cam tâm để thấp hèn đến thế !

Giờ phút , ngay cả Ấn Hành cũng kìm khóe mắt ướt lệ, lay động hình tiến lên, mạnh mẽ hất văng thức ăn trong tay Ấn Uyển: “Đủ ! Ngươi còn thấy đủ vô dụng ?!”

“Bọn chúng bảo ngươi ăn thì ngươi ăn ? Ngươi khi nào lời đến thế?! Ta bảo ngươi chút việc, ngươi cứ đối nghịch với . Ấn Uyển, ngươi cố tình chọc tức c.h.ế.t ?”

Sắc mặt Ấn Uyển chút gợn sóng, đến một cái thẳng cũng ban cho .

Chỉ đầy rẫy sự mỉa mai: “Vô dụng? Ta chẳng qua là tranh cho một đường sống mà thôi.”

“Từ đầu đến cuối! Ta chỉ tranh cho một đường sống mà thôi. Ấn công tử , các ngươi hết đến khác, vì cứ c.h.ế.t chứ?”

“Ai bảo ngươi chết?! Ta từng ý nghĩ đó! Tất cả là do ngươi tự tưởng tượng quá nhiều, thường xuyên bóp méo ý khác, là ngươi cố chấp, là ngươi cứ mãi chịu buông tha chính !!”

Sau tiếng quát mắng, Ấn Hành tràn đầy vẻ đau lòng.

“Ta cũng hỏi ngươi, vì ? Rốt cuộc vì ngươi tự hành hạ đến , còn hành hạ cả chúng ?”

Chuyện đến nước , bọn chúng vẫn chịu đối mặt với tư lợi của bản . Chỉ nghĩ đổ hết nước bẩn lên nàng.

Ấn Uyển còn gì để nữa chứ? Nàng cũng phí lời với bọn chúng.

Chỉ đanh mắt , từng câu từng chữ với : “Chuyện của và Bá phủ, liên quan đến Tạ Nghiêu.”

“Ấn công tử nếu đắc tội Thẩm Thế tử, nhất là mau thả của .”

“Ta tuy còn giữ bí mật thể uy h.i.ế.p ngươi, nhưng chỉ cần Thẩm Thế tử , vô vàn lý do để uy h.i.ế.p ngươi.”

Ấn Hành đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt khó chịu: “Ngươi dùng để uy h.i.ế.p ?”

“Hắn một ngoại nam, còn cùng ngươi bái đường thành ! Ngươi lẽ nào coi là phu quân ngày đêm nhung nhớ ?!”

“Hay là , mục tiêu của ngươi là tên hạ nhân ti tiện Tạ Nghiêu đó? Ngươi thấp hèn đến mức xót thương một tên nô tài ?!”

Ấn Uyển mạnh mẽ ngẩng đầu, chút do dự sửa lời .

“Đối với , là hạ nhân gì cả.”

Hắn là bằng hữu thành thật đối đãi với , thuần túy thẳng thắn.

Chưa từng tính kế , cũng từng ý với .

Tuy nhiên lời khiến ánh mắt Ấn Hành đột nhiên trở nên u ám!

Đôi mắt sâu thẳm , cuộn trào sắc đỏ như máu.

“Không hạ nhân? Vậy đối với ngươi mà , thế nào!”

Loading...