Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 154: Thức ăn chó hoang

Cập nhật lúc: 2025-08-16 12:59:59
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng đau lòng ?

Không, Ấn Uyển lúc chỉ kinh hãi!

Đặc biệt là thấy nơi đầu gối, m.á.u tươi đang tuôn ào ạt, như một con rắn máu, cuồn cuộn quanh quẩn trong tâm trí nàng, ngừng hút lấy linh hồn nàng.

Quá chấn động, Ấn Uyển nhất thời quên mất gì.

Khi đầu óc trống rỗng, Ấn Hành buông con d.a.o găm , một cách đắc ý tàn nhẫn.

“Lần , vẫn còn lừa dối của Quốc Công phủ ?”

“Không, thật sự trở thành kẻ tàn phế , bất kể là , là Thẩm thế tử , đều thể dùng lời dối để khống chế , khống chế Bá phủ.”

“Uyển nhi, vì Bá phủ, cũng chỉ thể như . Muội thấy thế , chẳng lẽ còn đau lòng hơn vì hạ nhân hề liên quan đến ?”

Trong lúc chuyện, Ấn Hành nhịn cơn đau kịch liệt, đỏ bừng.

Theo vũng m.á.u chảy , sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt!

Hạ nhân một bên sớm sợ đến hồn vía lên mây, hai kịp thời phản ứng , như mũi tên vút một cái chạy khỏi viện, gọi phu nhân.

Ấn Uyển vốn yếu ớt, sự kích thích , những ý thức còn sót , dần dần rút .

Hằng nương còn kịp phản ứng, Ấn Uyển đột nhiên ngất .

“Cô nương!!”

Hằng nương kinh hãi, vội vàng kêu lên.

Năm ngày , nàng cũng cấm túc, bất kể nghĩ cách gì cũng thể thoát khỏi sự canh gác của những hộ vệ .

nàng hơn cô nương một chút là, mỗi ngày còn thức ăn đưa tới.

cô nương suốt năm ngày ăn gì! Nay chịu kích thích như , nàng thật sự sợ sẽ xảy chuyện lớn.

Thế là lúc cũng chẳng màng gì khác, lập tức quỳ mặt Ấn Hành, khẩn cầu.

“Đại công tử! Còn mong đại công tử khai ân, cô nương năm ngày nuốt nổi một hạt gạo, nay gầy gò đến , nếu gọi phủ y đến chăm sóc, cho ăn uống, e rằng sẽ nguy hiểm tính mạng!!”

Ấn Hành lúc mới chợt tỉnh, nhưng vết thương ở chân , căn bản cho phép nhúc nhích nửa phần.

Chỉ thể vội vã gọi Tứ Thuận: “Đi gọi phủ y! Nhanh!”

Thế nhưng lúc Ngụy thị tin vội vã chạy đến đây, thấy hai sóng soài đất, trong lòng kinh hãi, vũng m.á.u dọa cho sắc mặt tái mét.

Suýt chút nữa vững, hình loạng choạng mấy bước!

“Hành nhi, Hành nhi con ?”

Nàng vươn tay, đỡ dám đỡ, trong lúc hoảng loạn, quát lớn với hạ nhân phía : “Đưa công tử về phòng, nhanh! Nhanh gọi phủ y đến!”

“Mẫu , hãy để phủ y xem cho Uyển nhi , nàng tuyệt thực năm ngày , e rằng chịu nổi nữa ...”

Ngụy thị coi như thấy lời , lập tức gọi khác, cẩn thận đỡ lấy Ấn Hành thương, đưa đến căn phòng gần đó.

Phủ y vác hòm thuốc, mặt đầy vội vã chạy tới.

Dưới ánh mắt của Ngụy thị, trực tiếp chạy đến chỗ Ấn Hành đang ở.

Hằng nương thấy, trong lòng càng thêm sốt ruột!

Vội vàng quỳ xuống mặt Ngụy thị, khẽ kéo vạt váy của nàng, từng chữ từng câu khẩn cầu: “Phu nhân, phu nhân!! Còn xin phu nhân cứu cô nương !”

“Cô nương sợ thật sự trụ bao lâu nữa !”

Hằng nương nhanh chóng dập đầu, trán nhanh đỏ lòm, dập đầu đến chảy máu.

Ngụy thị nắm chặt khăn tay gấm Thục, sắc mặt khó coi đến cực điểm!

“Hành nhi, vì nàng nên mới nông nỗi ?!”

Nàng vẫn luôn cảm thấy đối xử với Ấn Uyển đủ , từ đầu đến cuối đều xem nàng như con gái ruột.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-154-thuc-an-cho-hoang.html.]

Ngụy thị cũng thừa nhận, giữa Ấn Uyển và Ấn Ngu, nàng phần thiên vị con gái ruột hơn một chút, nhưng đây cũng là lẽ thường tình, ?

Ngu nhi phiêu bạt bên ngoài mấy năm, khó khăn lắm mới sống sót trở về phủ, nàng là mẫu ruột thịt, bồi thường cho con đúng?

Đối với Uyển nhi, nàng cũng chỗ sai sót! tình cảnh lúc đó, cũng cho phép nàng .

Gần như là ép buộc nàng đưa một lựa chọn.

Vì Bá phủ, vì nhiều , nàng chỉ thể đau lòng để Uyển nhi chịu một vài ủy khuất.

những ủy khuất , chỉ cần chịu đựng qua , chẳng sẽ yên ?

Hồi tưởng đủ chuyện khi Uyển nhi trở về phủ, chỉ cần nàng lùi một bước, thì sẽ là biển rộng trời cao, nào thể phát triển đến mức thể vãn hồi như thế !!

Thậm chí chỗ dựa và hy vọng duy nhất của Bá phủ, đều vì thế mà liên lụy. Hành nhi chỉ cách chức, giờ đôi chân đó còn thật sự xảy chuyện !

Còn Ngu nhi thì ? Lại còn giam ngục, giày vò sống dở c.h.ế.t dở một ngày một đêm, cuối cùng còn gả cho một kẻ gốc rễ, nửa đời đều chịu cảnh thủ tiết sống!

Vừa nghĩ đến những điều , ánh mắt Ngụy thị trở nên càng thêm u ám.

Lúc còn lọt lời khẩn cầu của Hằng nương nữa!

Hoàn thèm để ý, cũng quản chuyện của nàng, sống c.h.ế.t , cũng mặc nàng tự sinh tự diệt!

Hằng nương thấy nàng một lời mà định rời , trong lòng thắt , lập tức lấy tinh thần, tiếc lời nhắc nhở Ngụy thị.

“Phu nhân! Phu nhân thể để cô nương xảy chuyện .”

“Lão thái quân chuyện cô nương tuyệt thực, Thẩm thế tử cũng vì công vụ mà ngoài, chỉ cần cô nương c.h.ế.t đói trong phủ, ngoài sẽ gì? Lão thái quân sẽ thế nào? Mà thế tử gia, cũng sẽ dễ dàng buông tha Bá phủ !”

“Phu nhân vì đại cục, tuyệt nhiên cũng sẽ để cô nương c.h.ế.t đói. Còn xin phu nhân đại phát từ bi, thể ban cho ít thức ăn để cô nương sống sót, cầu xin phu nhân!”

Hằng nương lóc, nước mắt giàn giụa.

Trong lòng tràn ngập xót xa và tủi cho Ấn Uyển.

Ngụy thị đột nhiên dừng bước, chỉ thấy nàng chậm rãi xoay , suy tư về phía Hằng nương.

Trong mắt hiện lên một tia lạnh: “Nàng là do nuôi lớn, nhưng từng nghĩ, sẽ nuôi một con bạch nhãn lang như thế.”

“Giờ đây Hành nhi và Ngu nhi, đều vì nàng mà chịu đủ giày vò! Sự quan tâm và kiên nhẫn mà nên dành, cũng đến đây là hết .”

Nàng đau lòng nhắm chặt hai mắt, suy nghĩ hỗn loạn cuồn cuộn giãy giụa.

Khi mở mắt nữa, dường như hạ quyết tâm nào đó.

“Ta thể nàng thật sự khuấy Bá phủ thành một vũng nước đục! Không thể nàng điên đến mức thể kiểm soát.

Thôi , đúng như lời ngươi , nàng giờ vẫn còn hôn ước với Thẩm thế tử, cho dù vì bộ Bá phủ, cũng tuyệt đối thể để nàng c.h.ế.t đói trong phủ.”

Hằng nương thấy sự việc chuyển biến, đôi mắt lập tức sáng bừng, vội vàng dập đầu tạ ơn sự thương hại của Ngụy thị.

Thế nhưng chờ bà tử mang thức ăn tới, Hằng nương ngây tại chỗ, khó tin qua, đôi môi run rẩy.

“Phu... phu nhân...”

Đây nào là thức ăn gì, đây rõ ràng là cơm thiu nhà bếp dùng để cho chó hoang bên ngoài ăn!

“Phu nhân! Cô nương thể ăn những thứ ? Đây là, đây là thức ăn chó hoang, thể để ăn ?!”

Ngụy thị rũ mắt xuống, một lời mà hung hăng đẩy hết những thức ăn đó xuống đất! Tán loạn khắp nơi.

Khiến Hằng nương kinh hãi vội vàng tiến lên.

“Cơm thì cho , ăn là chuyện của nàng . Cô nương nhà ngươi nếu tự tìm cái chết, cũng trách cái dưỡng mẫu nữa.”

Nói xong lời , Ngụy thị chút do dự phất tay áo rời .

Chỉ còn Hằng nương quỳ đất, thức ăn dơ bẩn một mảng, bưng lên cũng , bưng lên cũng !

Nàng cũng ngờ, vị phu nhân ôn hòa với cô nương, giờ đây ngay cả nửa điểm lòng trắc ẩn cũng còn nữa.

Hằng nương dậy, tự tìm chút đồ ăn cho cô nương, kết quả đến cửa, hai bà tử hung hăng xô ngã xuống đất!

Loading...