Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 151: Ta đến đưa nàng đi

Cập nhật lúc: 2025-08-16 12:59:56
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ấn Trường Trăn thịnh nộ, nhưng nghĩ những lời nàng , bật .

“Phải, con sợ chết, nhưng con sợ tổ mẫu con chết, con thật sự cam lòng liên lụy tổ mẫu con cùng Bá phủ cùng sụp đổ ?”

“Phải rằng, nếu Quốc Công phủ mà Ấn Hành lừa dối, thì tổ mẫu, từng mặt vì Bá phủ năm xưa, sẽ là đầu tiên Quốc Công phủ nhắm !”

“Đến lúc đó đừng gì đến việc ơn với Bệ hạ, dù là tước hiệu cáo mệnh do Tiên hoàng đích phong! Cũng sẽ thảm hại tước bỏ!”

“Những điều lẽ nào con cũng sợ ? Ta thấy bây giờ đầu óc con tỉnh táo! Nếu , thì hãy ở trong phòng mà suy nghĩ cho kỹ!”

“Đợi đến khi nào con nghĩ thông suốt, thuyết phục Thẩm Độ giữ bí mật, thì khi đó con mới khỏi phòng mà ăn uống!”

“Nếu , cứ c.h.ế.t đói trong đó cũng !”

Nói xong lời , Ấn Trường Trăn dứt khoát sầm mặt, gọi các hộ vệ đang ẩn nấp trong bóng tối.

“Canh giữ căn phòng! Không sự cho phép của , ai phép , càng cho ăn cho uống!”

Lệnh ban , kịp để Ấn Uyển giãy giụa, mấy tên thị vệ lực lưỡng tiến lên khống chế nàng.

Cưỡng chế đưa nàng sương phòng, cửa sổ đều khóa từ bên ngoài, thậm chí vài tên thị vệ còn trực tiếp canh giữ ở cửa sổ.

Ngay cả Hằng nương đến cũng thể gần cửa sương phòng.

“Cô nương, cô nương!!”

Hằng nương tức giận, xông chăm sóc nàng, kết quả hai tên thị vệ ném ngoài chút do dự, trói tứ chi nàng, nhốt căn phòng bên cạnh.

Nghe thấy bên ngoài đột nhiên im bặt, Ấn Uyển chau chặt mày, mạnh mẽ đập cánh cửa.

nàng , bất kể lúc gì, đối với Ấn Trường Trăn cũng chẳng tác dụng gì.

Gió lạnh thổi từ khe cửa, tung bay những sợi tóc mai, nhưng thể khuấy động dù chỉ một gợn sóng nhỏ trong lòng nàng.

Cái gọi là của nàng, chẳng là như thế .

Uy h.i.ế.p dụ dỗ, chỉ nhằm yếu điểm của nàng, ép buộc nàng thể nhảy cái hố mà bọn họ đào sẵn.

Ấn Uyển nhớ nổi nhảy bao nhiêu .

, nàng như , khác kiềm chế.

Tuyệt thực cấm túc, chút chuyện nhỏ đối với nàng mà chẳng là gì.

Ngày ở Quận chúa phủ, trải qua còn ít ?

Chỉ là, Ấn Uyển ngờ rằng, Ấn Trường Trăn hạ quyết tâm lấy mạng nàng.

Dưới sự lựa chọn sinh tử của Bá phủ, ai cũng thể trở thành vật hy sinh.

Cho nên dù Yến thị đích tìm Ấn Trường Trăn cũng vô dụng.

Đối mặt với sự mạnh mẽ của Lão thái quân, Ấn Trường Trăn đầu tiên đối với dưỡng mẫu mà luôn kính trọng , nảy sinh ý định phản kháng mạnh mẽ.

“Mẫu , dung túng Ấn Uyển nhiều , khiến nàng hết đến khác gây họa lớn, xin thứ cho nhi tử tay tàn nhẫn.”

“Nhi tử cũng là vì Bá phủ mà suy tính, cũng chỉ nàng mới thể thuyết phục Thẩm Thế tử, giữ bí mật.”

Lão thái quân khụ khụ vài tiếng, ánh mắt u tối hỏi ngược : “Nếu nàng thật sự xảy chuyện gì, Thế tử trở về ngươi ăn thế nào? Lại bịt miệng Thế tử?”

“Mẫu đừng trách nhi tử tàn nhẫn, nếu sự việc thật sự đến mức thể vãn hồi, nhi tử dồn đường cùng, đành đem t.h.i t.h.ể của Uyển nhi, giao cho Tể tướng.”

“Ngươi!” Yến thị đại kinh, một khí đột nhiên thở nổi, ho liên tục, sắc mặt trong chốc lát trở nên trắng bệch.

Tần ma ma sợ hãi vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, còn Ấn Trường Trăn cũng cúi đỡ lấy tay nàng, an ủi .

“Nhi tử cũng là ép buộc bất đắc dĩ thôi, mẫu .”

“Tốt một cái ép buộc bất đắc dĩ! Ngươi Thẩm Độ và phụ như nước với lửa, liền dùng t.h.i t.h.ể Uyển nhi cùng Tể tướng bày cục diện cho Thẩm Độ, để mang tiếng 'sát thê' ư? Hay là tội danh khác?”

“Vì Bá phủ, nhi tử cũng chỉ thể liều một phen, nếu để Thế tử nắm thóp Bá phủ chúng , tất sẽ hậu hoạn vô cùng!”

Bất kể là triều đình, ở hậu trạch gia viện, ai mà chẳng sống vì chính , vì thể diện gia tộc chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-151-ta-den-dua-nang-di.html.]

Bá phủ của họ vốn nương nhờ cây đại thụ mới một chỗ , đối với Ấn Trường Trăn mà , chẳng qua chỉ là khác biệt ở chỗ bám cây đại thụ nào mà thôi.

“Mẫu cũng nên bảo trọng thể, ít ngày nữa Ngu nhi sẽ gả về, sẽ trở thành thê tử của Tiểu công gia, chúng với Quốc Công phủ chính là quan hệ thông gia, thiết cách.”

“Ấn Trường Trăn, ngươi những điều , thật sự là vì Bá phủ, chứ vì lợi ích riêng của ngươi ?”

“Uyển nhi nàng tội gì?! Ngươi như thế…”

Yến thị tức giận công tâm, một ngụm m.á.u già phun , lập tức khiến mặt kinh hãi.

Tần ma ma lập tức cao giọng kêu to, Ấn Trường Trăn cũng sai gọi phủ y và Diệp lang trung đều đến.

lúc Yến thị, chằm chằm rời, ngay cả một lời cũng khó .

Cổ họng như thứ gì đó chặn cứng, một chữ cũng thể thốt .

Cứ như , một ngày, hai ngày, ba bốn ngày đều trôi qua.

Ấn Uyển bắt đầu khô môi khát họng, nàng lục tung sương phòng, nhưng tìm thấy kéo những công cụ sắc bén khác.

Trong phòng sớm Ấn Trường Trăn dọn dẹp sạch sẽ.

Đến thời khắc then chốt, nàng chợt nhớ “tín vật định tình” mà Thẩm Độ đưa cho nàng.

Ấn Uyển gắng gượng thể lật tìm chăn nệm, tấm đệm gối đè lên, chiếc vòng tay tinh xảo nàng lấy .

Nhấn nút nhỏ, sợi tơ vàng sắc bén kéo một đoạn.

Nàng chút do dự lợi dụng sợi tơ vàng, từng chút một gạt mở then cài cửa sổ.

nàng tốn bao nhiêu sức lực, khoảnh khắc mở cửa sổ, hộ vệ canh giữ bên ngoài đẩy ngược trong phòng.

Thấy cửa sổ khóa , Ấn Uyển suy yếu đến mức thể nhấc nổi chút sức lực nào.

Cả cũng nhanh chóng gầy một vòng, khuôn mặt chút huyết sắc tràn đầy mệt mỏi.

Môi nứt nẻ bong tróc khó chịu vô cùng, ròng rã năm ngày, nàng đói là tư vị gì nữa.

Nước trong ấm trong phòng sớm cạn, nhưng để giữ tính mạng , nàng còn cách nào khác, chỉ thể cắn rách ngón tay, mút lấy chút m.á.u ít ỏi đó.

Mùi m.á.u tanh nồng đậm, tràn ngập khoang miệng nàng.

hút chút m.á.u , cũng thể chống cảm giác choáng váng ập đến như sóng thần.

Ấn Uyển dần mất cảm giác tứ chi, thậm chí mắt cũng dần tối sầm, thể nàng chống đỡ nổi nữa.

Nàng cam tâm !! Nàng cam tâm cứ thế mà c.h.ế.t .

Rõ ràng, nàng vạch sẵn con đường phía , rõ ràng, cũng trả hết tất cả ân tình của Bá phủ! Rõ ràng, hạ quyết tâm đòi công bằng cho tổ mẫu, đòi công bằng cho chính !

Làm thể… cứ thế mà c.h.ế.t ?

Trong đôi mắt đỏ hoe của nàng, vài giọt nước mắt trào , lan xuống gò má, rơi xuống đất.

Trong lúc mơ màng, nàng thấy bên ngoài cửa dường như tiếng động gì đó.

lúc Ấn Uyển, còn sức để phân biệt những âm thanh đó là gì.

Ở nơi nàng thấy, Tạ Nghiêu bằng sức lực một xông đến tiểu viện.

Bị mười mấy hộ vệ vây hãm, sắc mặt đổi, tiếc bất cứ giá nào xông lên, mỗi chiêu mỗi thức đều tàn nhẫn vô cùng.

Cứ như đang liều mạng , đối đầu với khác.

Tiểu viện sạch sẽ, nhanh chóng m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

Tiếng kêu kinh hãi và tiếng đánh vang lên ngừng, những hạ nhân càng thi bỏ chạy, la hét cầu cứu bên ngoài.

Tạ Nghiêu một đường đánh sương phòng, vung nắm đ.ấ.m đầy vết thương, khi đánh ngất tên hộ vệ cuối cùng, một cước đạp tung cửa sương phòng!

Thấy Ấn Uyển đang đất thoi thóp, chút do dự xông , bế ngang nàng lên.

“Nhị cô nương, đến đưa nàng !”

Loading...