Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 147
Cập nhật lúc: 2025-08-16 12:59:52
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ấn Uyển tò mò sang, khi kìm nén nước mắt mới mở nắp hộp gỗ .
Chỉ thấy hai thanh tiểu loan đao sắc bén tinh xảo trong hộp gỗ, hình như trăng lưỡi liềm, xỏ ngón tay, thể khớp liền mạch với mu bàn tay.
Lưỡi đao sắc bén, tỏa ánh sáng rực rỡ ở đường cong phía ngoài mu bàn tay!
Ấn Uyển sững sờ, đang định hỏi, thì Yến thị nở nụ nhẹ, với nàng:
“Ta Hằng nương gần đây con đang luyện tập thuật hộ , hai thanh loan đao , là phụ rèn cho khi còn trẻ.”
“Giờ cũng dùng đến, cho con lẽ vẫn còn hữu dụng, ít nhất thể mang theo bên phòng .”
“Tổ mẫu…”
Trong lòng Ấn Uyển dâng lên một dòng nước ấm áp, cảm kích vô cùng vui mừng khi ngắm hai món vũ khí .
“Luyện võ chuyện một sớm một chiều, nhưng cố gắng hết sức, tổng sẽ thu hoạch.”
“Vậy nên Uyển nhi con tuyệt đối đừng nóng nảy hấp tấp, chuyện cứ từ từ , mới thể thành công.”
Ấn Uyển ghi nhớ lời tổ mẫu lòng.
Và cũng vô cùng ơn mà cẩn thận đặt loan đao hộp gỗ.
Đợi bữa tối, khi Tạ Nghiêu đến dạy, thấy hai thanh loan đao , khỏi kinh ngạc.
“Đao tinh xảo, lưỡi đao sắc bén, quả là một vũ khí đáng giá ngàn vàng.”
Ấn Uyển khẽ, cũng chìm suy tư của .
Đáng tiếc, vũ khí mà vẫn thể bảo vệ tổ mẫu chu .
Mấy ngày nay nàng chuyện khá nhiều với Diệp lang trung, thể của tổ mẫu, là sức cùng lực kiệt.
Sự tàn phá của độc tính, dù là dược liệu quý hiếm đến mấy, cũng thể giúp tổ mẫu khôi phục như xưa.
Nghĩ đến những điều , ánh mắt Ấn Uyển tức thì trở nên âm u, ngón tay thon dài của nàng, xương khớp rõ ràng, dù đầy sẹo nhưng vẫn tràn đầy sức lực.
Dưới sự chỉ dẫn của Tạ Nghiêu, nàng học vài chiêu đòn hiểm bất ngờ khiến kẻ địch kịp trở tay.
Ngay khi hai đang so chiêu, ngoài viện mơ hồ truyền đến tiếng cãi vã.
Tạ Nghiêu dừng tay, khẽ nhíu mày xem, ngờ hai tiểu tư giữ cổng đá văng sân, nhanh đó Tứ Thuận liền đẩy cỗ xe đến.
Ấn Hành mặt cảm xúc xe, ánh mắt thẳng tắp hai họ.
Thấy Tạ Nghiêu gần Ấn Uyển đến , ánh mắt nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, đôi mắt đen láy ẩn chứa cảm xúc khó tả.
Tạ Nghiêu nhận điều bất thường, gây rắc rối cho Ấn Uyển, vì liền cúi lùi , giữ cách với Ấn Uyển.
Ấn Uyển liếc mắt qua, nhưng đối mặt với Ấn Hành, nàng sắc mặt gì.
“Đại công tử ở trong viện dưỡng thương cho , chạy đến Thiều Quang Viện trút giận lên hạ nhân gì?”
Ánh mắt Ấn Hành càng thêm âm u, giờ đây chẳng còn chút ôn hòa như , đó là sự tàn nhẫn mà khác từng thấy.
Ngay cả tùy tùng cận Tứ Thuận cũng cảm thấy chủ tử vô cùng xa lạ.
“Ngươi gì cũng chịu buông tha cho Ấn Ngu một chút ?”
Nghe , Ấn Uyển chút do dự tiếp lời , khẽ .
“Nếu buông tha nàng , ai sẽ buông tha ? Ai sẽ buông tha tổ mẫu?”
“Ấn Ngu thật phúc, dù bao nhiêu chuyện đáng ghét thể tha thứ, trong mắt các ngươi, nàng vẫn là đứa trẻ nhỏ tuổi hiểu chuyện, thứ đều thể tha thứ.”
“ vì gánh tội nàng bao năm? Ta vì nàng mà đổi mạng bằng máu? Ta hủy hoại thanh bạch danh dự và hôn nhân cả đời? Thậm chí… ngay cả tổ mẫu bỏ bao nhiêu tâm huyết vì Bá phủ cũng buông tha?”
“Ta gì! Tổ mẫu gì?!”
Ấn Uyển từng lời đ.â.m thấu tim gan, cho Ấn Hành bất kỳ cơ hội nào để thở.
Giọng đầy phẫn nộ từ cổ họng quát lên!
“Ta chỉ hận thể tự tay kết liễu nàng . Sở dĩ như , vì nàng đáng để vì nàng mà đổi mạng!”
Nàng từ từ bước đến mặt Ấn Hành, hai tay chống hai bên xe đẩy của , nghiêng về phía , mang theo một luồng hàn khí lạnh lẽo, bức .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-147.html.]
“Ta nàng trả giá cho lầm và tội ác của ! Để nàng từng chút từng chút hiện thực lăng trì, hối hận thuở ban đầu, sống bằng chết!”
“Ấn Uyển!” Ấn Hành lạnh toát, kìm mà quát lớn cắt ngang lời nàng.
“Ngươi điên ?!”
“Ấn Ngu sẽ thật sự những chuyện đó, ngươi càng cần bỏ nhiều tâm sức như để đối phó với nàng ! Cuộc đời tương lai của ngươi còn dài, nhiều thời gian như , ngươi bằng nghĩ cách thoát khỏi cuộc hôn nhân với Thẩm Độ! Nghĩ cách hiếu thảo bên cạnh tổ mẫu! Chứ …”
“Ngươi tư cách gì mà dạy việc?”
“Hả? Ấn Hành, ngươi mở mắt mà xem tình cảnh hiện tại của ngươi, ngươi đắc tội với cả một Quốc Công phủ! Nếu tổ mẫu mặt, uốn chịu nhục, ngươi liệu thể bình an vô sự đây, mà đạo lý với ?”
“Có vài lời, đáng lẽ khuyên ngươi, ngươi thời gian răn dạy trách móc , bằng nghĩ cách để che đậy lời dối về việc ngươi tàn phế!”
“Đương nhiên, nếu ngươi cần, thể ngươi , tự tay đánh gãy chân ngươi. Như ngươi sẽ dối nữa, ngươi là tàn phế thật , giống như Lưu Dần , đều phế !”
Mi mắt nàng khẽ , mang theo nụ cực lạnh, khiến những mặt đều cảm thấy rùng .
Ấn Hành càng run rẩy hai mắt, như một xa lạ mà đánh giá nàng.
Khi nàng sắp dậy, đột nhiên vươn tay nắm chặt cánh tay Ấn Uyển, ở cự ly gần, giữa hai hàng lông mày tràn đầy sự thể tin và phẫn nộ.
“Ngươi thể, biến thành như ? Uyển nhi, ngươi thể độc ác đến thế?”
Đôi mắt Ấn Uyển cong lên, dùng giọng chỉ hai họ mới thấy, châm biếm.
“Là Ấn công tử dạy , cho , con ai cũng sẽ đổi.”
“So với Ấn công tử, ít nhất cũng biến thành một con , chứ biến thành một súc sinh tâm tư ô uế với ! Không phân biệt trái, mắt mù tâm tối!”
Lời thốt , Ấn Hành lập tức sững tại chỗ, như thể một lưỡi d.a.o sắc bén, m.á.u chảy đầm đìa xé toạc trái tim .
Mi mắt Ấn Uyển nhếch, ánh mắt khinh miệt từ khóe mi đổ xuống.
Nàng đầu bước về phía sương phòng, bỏ một câu:
“Ấn công tử vẫn nên mau chóng nghĩ cách đả điểm quan viên Nội Ngục, để ruột thịt của ngươi bớt chịu tội . Bằng , kẻ tàn độc như mà mát bên tai Thế tử vài lời, của ngươi còn mạng mà , đó vẫn là một ẩn .”
Thanh âm càng lúc càng lạnh, khiến Ấn Hành như rơi hầm băng.
Hắn Tạ Nghiêu cùng những khác mời khỏi Thiều Quang viện, sắc mặt xanh mét, một lời. ánh mắt lướt qua Tạ Nghiêu như lưỡi d.a.o sắc lạnh, hận thể lột da rút gân .
Người , chính là kẻ do Thẩm Độ phái tới?
Tốt lắm.
Ấn Uyển nhà khi uống mấy ngụm thanh, hạ bớt cơn tức giận mới bình tĩnh đôi chút.
Sau khi tiễn Ấn Hành , Hằng nương mới vội vã nhà, xem xét tình hình của nàng, tiện thể kể tin tức hỏi thăm .
“Cô nương, tiền viện hỏi thăm một chút, sáng sớm nay khi chúng tiễn Nhị cô nương , quan viên Nội Ngục mang Liễu phu nhân .”
“Bá gia sáng sớm Tấn Vương Cựu Phủ, cho đến nay vẫn trở về. Còn phu nhân thì nhập cung, chắc là tìm Thục Quý Phi cầu tình , giờ vẫn về phủ.”
Ấn Uyển gật đầu: “Cứ để bọn họ , dù cầu xin Tấn Vương và Thục Quý Phi, Ấn Ngu cũng thoát khỏi một trận lột da đau đớn. Lưu Quốc Công há bỏ lỡ cơ hội để dạy dỗ Bá phủ ư?”
Vì chuyện của Lưu Dần, Quốc Công Phủ sớm ôm một bụng tức giận, gì cũng sẽ bỏ qua cơ hội .
Hằng nương lúc chùng ánh mắt xuống, vành mắt đỏ.
“Khi cô nương Quận chúa mang rời khỏi Ung Đô năm đó, nếu phu nhân và Bá gia cũng thể như hôm nay, dốc hết lực mà lo liệu cầu tình cho cô nương, cô nương cũng sẽ chịu nhiều khổ sở như .”
Ấn Uyển mỉm , nhớ chuyện năm xưa, những lời như thế , nàng há chỉ nghĩ một ?
Thậm chí còn đặt tất cả hy vọng việc cha mẫu sẽ lo liệu cho .
Ngày qua ngày, năm qua năm, dù nàng bên bờ tuyệt vọng, chịu đựng những đau khổ thể chịu nổi, nàng vẫn luôn nghĩ, cha mẫu nhất định sẽ đưa về phủ.
cuối cùng thì ?
Đang suy nghĩ, đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng động, nàng và Hằng nương hẹn mà cùng cảnh giác ngẩng đầu!
Chỉ thấy lật ngói mái nhà, nhanh đôi mắt quen thuộc của Thẩm Độ từ lỗ hổng xuống.
Hằng nương cả kinh!
“Thế tử?”