Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 146
Cập nhật lúc: 2025-08-16 12:59:50
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi đêm về khuya, Ấn Uyển chuẩn nghỉ ngơi.
Tuy nhiên Hằng nương cầm đèn lồng vội vã chạy đến, khẽ : “Cô nương, tam cô nương quỳ ngoài Thiều Quang Viện, gặp cô nương một mặt.”
Ấn Uyển đáp lời, cắt tim nến thổi tắt một ngọn nến.
“Ngươi sai với nàng , đêm khuya gió lạnh, thể , chịu gió lạnh.”
Nàng đoán , nàng đến đây để màu, cầu xin , chỉ cần truy cứu, Thẩm Độ cũng sẽ nới lỏng, nội ngục bên cũng sẽ thu xếp vài tiếng, chuyện thể coi như từng xảy .
nàng thể ?
Ấn Uyển ngờ rằng, sự kiên trì của tam cô nương vượt quá sức tưởng tượng.
Sáng sớm hôm , trời tờ mờ sáng, nha sốt ruột ngoài sương phòng.
Thấy Hằng nương , nàng vội vàng mở miệng :
“Hằng tỷ tỷ, tam cô nương quỳ một đêm ngoài Thiều Quang Viện, giờ e là chịu nổi ! Nhân lúc bá gia phu nhân còn chuyện , chúng e là mau chóng mời nàng thì hơn, nếu , nếu bá gia họ chắc chắn trách tội nhị cô nương chúng nữa.”
Hằng nương sững sờ, đầu xin phép Ấn Uyển.
Ấn Uyển đơn giản chải tóc, trang điểm, lướt qua sắc trời bên ngoài, nghĩ rằng đầy hai canh giờ nữa, của nội ngục sẽ đến.
Thế là nàng bước đến cửa viện.
Vừa xuất hiện, Ấn Ngu yếu ớt thẳng dậy, thể chậm rãi khấu đầu nặng nề về phía nàng.
Khuôn mặt trắng bệch còn chút huyết sắc, đôi mắt cũng sưng húp như quả óc chó, bất cứ ai thấy cũng cảm thấy nàng thảm hại vô cùng.
Giọng cũng khàn khàn: “Nhị tỷ tỷ, ! Sau nhất định sẽ nghiêm ngặt trông coi từng cây cỏ, chim muông trong viện, tuyệt đối để khác thừa cơ mà , chuyện !”
“Vẫn xin nhị tỷ tỷ cứu Ấn Ngu ! Vào nội ngục sợ, nhưng mang danh đầu độc tổ mẫu! Thật sự hại tổ mẫu, cũng ai hại , càng lông đuôi chim Cưu Tước độc tính!”
“Nhị tỷ tỷ minh xét, thật sự !”
Nàng mặt đầy kinh hãi, đều run rẩy, như thể chỉ còn thoi thóp một , chỉ cần lơ là một chút là thể ngã gục.
Ánh mắt Ấn Uyển gợn chút sóng, mặc cho nàng lóc hết những lời đó, đợi nàng diễn trò đủ , nàng mới bước đến mặt Ấn Ngu, trợn mắt nàng chằm chằm.
“Ngươi cầu xin , ích gì chứ?”
Nàng gần Ấn Ngu, gần đến mức chỉ cần khẽ hạ giọng, chỉ hai họ mới thấy.
“Ngươi hết đến khác đẩy chỗ chết, chỉ tiếc là mạng lớn, nào cũng may mắn sống sót. tổ mẫu gì chứ?”
“Ấn Ngu, bất kể ngươi vì lý do gì mà lấy mạng sống của , đều quan tâm. Dù cũng cô độc một , đến nước , cũng chẳng còn gì để lo lắng.”
“Nếu ngươi tay với bên cạnh , sẽ phụng bồi đến cùng. Hậu quả của việc khác tính kế, ngươi cũng nên nếm thử mùi vị thế nào.”
Ánh mắt Ấn Uyển lạnh lẽo, vẻ mặt sững sờ của Ấn Ngu, nàng chậm rãi dậy, bảo Hằng nương và mấy nha trong Thiều Quang Viện đỡ nàng dậy.
“Nhũ nương, bảo tam cô nương nghỉ ngơi cho , quan giám sát của nội ngục chắc hẳn đang đường tới .”
Lời , Ấn Ngu như rơi hầm băng, run rẩy!
“Nhị tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ!! Vẫn xin mở lòng, giúp vài lời đừng để nội ngục mà!”
Nàng điên cuồng giãy giụa, nhưng đôi đầu gối quỳ suốt một đêm căn bản thể chạy , dậy ngã xuống đất, dễ dàng mấy hạ nhân khống chế.
Cùng lúc đó, Ngụy thị tìm thấy Ấn Ngu trong Ngưng Sương Viện, vội vàng chạy đến Thiều Quang Viện, lúc mới , Ấn Ngu quỳ ở đây suốt một đêm!
Suốt đêm đó bà đều tìm cách, vốn định sáng sớm đưa nàng đến trang viên để tránh tạm, kéo dài thời gian, khi thu xếp thỏa với quan viên nội ngục thì sẽ chịu phạt quá nặng.
ngờ, Ấn Uyển khống chế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-146.html.]
Ngụy thị chỉ thể vội vàng đưa Ấn Trường Trăn cùng đến Thiều Quang Viện để đòi .
Đáng tiếc, khi họ đến đây, quá muộn .
Ấn Uyển nhờ Tạ Nghiêu, đưa đến nội ngục từ .
Không cần họ đến tận cửa dẫn .
Thấy , Ấn Trường Trăn giận kìm , đập bàn quát mắng Ấn Uyển: “Ngươi cố tình đẩy Ấn Ngu chỗ chết!!”
“Hay lắm, Ấn Uyển, giờ ngươi lòng chứ? Ngày Bá phủ nuôi dưỡng ngươi mười mấy năm, Ấn Ngu nhận họ hàng trở về, ngươi liền khắp nơi nhằm , chỉ sợ nàng chia sẻ tất cả thứ của ngươi? Tất cả những khổ nạn của ngươi ở Quận chúa phủ, đều đổ lên đầu Ấn Ngu ?!”
“Ngươi thật , tất cả chuyện ngươi tính toán từ ?!”
Ngụy thị ngăn Ấn Trường Trăn , dịu giọng, nước mắt rơi lã chã đến mặt Ấn Uyển, thậm chí còn quỳ xuống ngay tại chỗ.
“Phu nhân!!”
Những xung quanh kinh ngạc, đều tiến lên đỡ bà dậy.
Ngụy thị ngăn những đó, kiên quyết quỳ xuống, trong mắt chỉ sự khẩn cầu thiết tha:
“Uyển nhi, chỉ cần ngươi cầu xin thế tử, ngươi tính toán chuyện , chúng thể để Ấn Ngu bình an vô sự từ bên trong .”
“Ấn Ngu là khúc ruột từ rơi xuống, với nàng mười mấy năm , thể trơ mắt nàng chịu khổ bên cạnh nữa!”
Ấn Uyển lạnh: “Sớm như , nàng hà tất giở những trò gian trá đó? Ngươi xót thương nàng , ai sẽ xót thương tổ mẫu vô tội!! Ai sẽ xót thương Tuyết Tùng c.h.ế.t oan?!”
“Bá gia và tổ mẫu vốn huyết duyên, nhưng tổ mẫu vẫn nể mặt Bá phủ, ghi tên Bá gia, một thứ tử, hộ tịch của , kế thừa tước vị để sống những ngày vinh hoa phú quý.
Tổ mẫu đối với Bá gia, ơn tái tạo! Bá gia con, lẽ nào hy sinh tính mạng của tổ mẫu để bảo vệ con gái của ngươi ? Nếu nàng thật sự ! Vào nội ngục thì chứ?!
Quan viên tự khắc sẽ điều tra rõ ràng! Bá gia sốt ruột như , là đặt an nguy của tổ mẫu lòng, là chột sợ hành vi của con gái ngươi bại lộ?”
“Ngươi!” Ấn Trường Trăn vặn đến mức nghẹn lời, đầu đau như búa bổ.
Ấn Uyển từng bước ép sát: “Bá gia nếu còn giữ thể diện cho bản , hãy một con hiếu thảo, phối hợp với nội ngục điều tra, nếu nàng thật sự chuyện đầu độc, tự nhiên sẽ trở về. Bằng , Bá gia lớn chuyện , chừng khác sẽ đ.â.m chọc lưng ngươi thế nào! Khiến ngươi mang tiếng nuông chiều con gái g.i.ế.c , bại danh liệt!”
Sắc mặt Ấn Trường Trăn cứng đờ, sững tại chỗ, quả nhiên lên tiếng nữa.
Ấn Uyển tự tay đóng cửa viện , tiếng “rầm” một cái cắt đứt ánh mắt ngây dại của .
Khi nàng trở về sương phòng, phát hiện tổ mẫu đang bên án thư.
Nàng giật , vội vàng tới: “Tổ mẫu!”
Ngay đó, ánh mắt nàng rơi Tần ma ma, đang định mở lời hỏi, thì Yến thị từ từ : “Là ở .”
Tần ma ma cũng bổ sung thêm: “Nhị cô nương, lão thái quân thể khỏe, e là chịu nổi cảnh xóc nảy như .”
“Tổ mẫu, ở Bá phủ yên tâm, mặc dù độc vật tìm , nhưng chắc xung quanh còn …”
“Không , thể và tuổi tác của đều ở đây , dù về trang viên, thì còn sống bao lâu nữa?”
“Ít nhất ở đây, sống một ngày, còn thể bảo vệ con một ngày.”
Chỉ vài câu ngắn ngủi, khiến nước mắt Ấn Uyển tức thì tuôn trào.
Giống như tảng đá lớn đập mạnh lòng hồ, trong phút chốc dấy lên vô gợn sóng, từng vòng từng vòng lan rộng ngừng.
“Tổ mẫu…”
Yến thị khẽ , với ánh mắt mệt mỏi, đưa một chiếc hộp gỗ cũ kỹ đến mặt nàng.
“Mở xem .”