Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 122

Cập nhật lúc: 2025-08-14 01:02:39
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngươi! Ngươi đừng càn!!”

“Ta và Dục nhi hai mẫu con trải qua ngàn vạn khó khăn mới đến Ung Đô, chính là để hiếu kính Thái quân một thời gian, tiện thể thăm hỏi biểu tỷ lâu gặp, qua lời ngươi, trở thành kẻ thập ác bất xá!”

“Ngươi đúng là lớn mật thật đó! Kẻ còn tưởng ngươi là chủ nhà của Bá phủ đấy!”

Liễu di nương vô cùng đanh đá, hai tay chống nạnh, nghển cổ gầm lên, hành động thô lỗ, ngay cả những bà tử trong nhà cũng bằng.

Không đợi khác mở miệng, nàng thậm chí còn mắng những lời lẽ thô tục của thôn dã.

“Ngươi chỉ là một tiểu bối, còn là con gái ruột của Bá phủ , bày đặt cái bộ dạng con gái ruột gì chứ! Nếu đặt ở đất Dĩnh Châu chúng , ngươi đây là quấn vải đỏ từ thuở lọt lòng, mồ mả tổ tiên bốc khói xanh mới tìm Bá phủ nhận nuôi đó!

là thủy tiên nở hoa, còn giả tỏi, cởi quần yếm nhận ?”

Lời ngay cả những bà tử, ma ma mặt đều trố mắt kinh ngạc, dù cũng từng là phu nhân nhị phòng, cũng bộ dạng .

Ấn Uyển thấy nàng tức giận đến nỗi biến sắc, ngược thèm để ý đến nàng , xoay thẳng sương phòng, cũng thèm quan tâm đến Ấn Ngu đang bày vẻ mặt thảm hại.

Hành động của nàng càng khiến Liễu thị tức giận, lửa giận bốc lên tận mũi.

“Cái thứ hạt giống thể nảy mầm nhà ngươi, giống như chó dãi gặm trăng, thật trời cao đất rộng là gì!!”

Hằng nương một tràng mắng chửi , trong lòng cũng khỏi thắt , cảm khái .

“Cái miệng của Liễu phu nhân thật là sắc sảo.”

Ấn Uyển , thấu hiểu rằng đối với loại như Liễu Như Chi, càng nôn nóng, nàng càng thèm để ý, thỉnh thoảng một hai câu để treo lơ lửng, mới thể chọc tức nàng .

Nếu thực sự cãi vã với nàng , chắc thắng bằng miệng.

Cần gì phí lời.

Ấn Ngu thấy thời cơ, thút thít: “Dì ơi, đừng mắng nhị tỷ tỷ nữa, từ khi nhị tỷ tỷ về phủ vẫn luôn oán hận thôi, con cũng thể hiểu tâm trạng của nhị tỷ tỷ.”

“Nếu nàng thực sự gặp ca ca, thôi , con sẽ chăm sóc là .”

Nhìn bộ dạng thảm thương tủi của nàng, vết thương mặt khỏi khiến Liễu Như Chi thương cảm.

“Con đúng là như lời đồn, tính tình mềm yếu, thảo nào ở nhà nàng ức hiếp! Con mới là con gái ruột của cái nhà , con nên , nàng tính là cái thá gì!”

“Mau, dì đỡ con dậy, dì cùng con thăm Hành nhi.”

Ấn Ngu cố ý bảo Tuyết Tùng đưa khăn che mặt tới đội lên, lấy cớ là ca ca thấy bộ dạng của : “Dì đó, bộ dạng của con nếu ca ca thấy, nhất định sẽ đau lòng lắm.”

Liễu Như Chi một tay giật phăng khăn che mặt của nàng xuống, lời lẽ chân thành : “Con bé ngốc , chính là cho ca ca con con chịu bao nhiêu ấm ức mới chứ!”

“Ở trang viên dì ngóng , con vì quận chúa đánh thành thế , nhưng xét đến cùng, vẫn là nhị tỷ tỷ con ích gì! Nàng nếu sân, cũng đến lượt con sân, dì thấy đó, đây lẽ chính là cái bẫy nàng sắp đặt!”

“Dì ơi, dì đừng như , con và nhị tỷ tỷ là m.á.u mủ ruột thịt, sẽ …”

“Con coi nàng là m.á.u mủ ruột thịt, nhưng nàng chắc coi con là m.á.u mủ ruột thịt! Con ca ca con biến thành thế ?”

Chỉ thấy Ấn Ngu với vẻ mặt vô tội lắc đầu, mấy ngày nay nàng quả thật vì vết thương mặt mà bực bội, trong Ngưng Sương Viện cũng chỉ thể nửa đêm đóng cửa phòng mà trút giận.

Chuyện ở hội mã cầu hôm đó, nhất định uẩn khúc, tiếc rằng còn kịp điều tra xác minh, Bá phủ xảy chuyện .

Chỉ ca ca và tiểu công gia đánh , cả hai đều thương, nhưng rõ tình hình nghiêm trọng đến mức nào.

Liễu Như Chi thấy bộ dạng nàng , liền nàng chắc là còn gì cả.

Nàng ở trang viên hai ngày, Giang cô nương buôn chuyện , Tam cô nương là gả cho tiểu công gia đó.

Nghĩ đến bộ dạng của tiểu công gia, nàng thể cho nàng : “Ca ca con và tiểu công gia đó, vì nhị tỷ tỷ con mới đánh , kết quả tiểu công gia đó còn đánh mất gốc, chân ca ca con cũng phế , con…”

“Cái gì?!”

“Dì ơi, dì thật ?!”

Ấn Ngu đột nhiên trợn to hai mắt, khó tin.

Liễu Như Chi khẳng định gật đầu: “Dì đương nhiên là thật, nhà con giấu con, chắc chắn là con còn ưng tiểu công gia đó, vẫn giữ ý định gả cho .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-122.html.]

“Hiện giờ dì khuyên con, kịp thời dừng lỗ, loại nam nhân mất gốc đó thể lấy ! Mặc kệ quyền thế cao đến , đó cũng là kẻ phế nhân tâm lý vặn vẹo, ích gì! Người chịu thiệt thòi vẫn là nữ nhân chúng !”

“Con hiện giờ tổ mẫu ngăn cản, thể chọn rể khác, môn đăng… Ấy, con đó?”

Không đợi Liễu Như Chi hết, Ấn Ngu sải bước xông thẳng sương phòng của Ấn Hành, cần thông báo, trực tiếp xông .

Tứ Thuận canh cửa giật : “Tam, Tam cô nương?”

“Ca ca!” Chỉ thấy Ấn Ngu hớt hải xông đến mặt Ấn Hành, vội vàng hỏi dồn: “Ca ca, Dần ca ca là, là tổn thương đến gốc rễ ? Hắn ! Chẳng lẽ sẽ giống như các công công trong cung, , còn con nối dõi ?”

Ấn Hành gì, nhưng đáy mắt vẫn thoáng qua một tia áy náy.

Thế nhưng tia áy náy cũng chỉ thoáng qua, phần nhiều hơn, là sự phẫn hận đối với Lưu Dần!

Cái sự phẫn hận đó, còn mãnh liệt hơn đây!

“Tất cả đều do tự chuốc lấy.”

Lời thốt , hai chân Ấn Ngu lập tức mềm nhũn, cả như rút hết hồn phách.

“Ca ca, ca ca như !!”

Đây là liên quan đến nửa đời của nàng, Lưu Dần tổn thương gốc rễ, nàng còn thể gả sang đó ? Còn thể trở thành con dâu Quốc công phủ ? Còn thể truyền con nối dõi ?

Chẳng lẽ nàng ngay từ đầu trở thành nữ nhân vô tự !?

Nàng chỉ cảm thấy một tiếng sét đánh ngang tai giáng xuống, thể phịch một tiếng ngã xuống đất, cũng dậy nổi!

“Cô nương, Tam cô nương!”

Tứ Thuận vội vàng gọi , Tuyết Tùng lập tức chạy tới đỡ nàng dậy.

Ấn Hành ánh mắt u ám, trầm giọng hỏi ngược nàng: “Chỉ là kẻ ngụy quân tử như , đáng để ngươi vì mà đau lòng và hy sinh ? Cùng lắm thì giúp ngươi tìm vài lang quân hơn!”

“Ca ca! Nhìn khắp Ung Đô, còn tiểu công gia thứ hai! Huynh đây là đoạn tuyệt đường lui của !”

Nàng tức giận ôm mặt , nhất thời tim thắt , thở lên , liền ngất lịm .

Tuyết Tùng vội vàng gọi đến: “Mau, mau đưa Tam cô nương về Ngưng Sương Viện, gọi phủ y đến!”

Sau đó Liễu Như Chi theo đến, càng sốt ruột kêu lên: “Ôi chao, Tam cô nương thế thì đây.”

Ấn Hành thấy hóa là di nương trở về, đôi lông mày khẽ cau , trong lòng dâng lên một suy nghĩ khác lạ.

Ấn Ngu khi phủ y châm kim mới tỉnh , trong đầu vẫn còn luẩn quẩn sự thật Lưu Dần trở thành kẻ vô căn, trong lòng khó mà chấp nhận nổi!

Nàng nắm chặt lấy chăn, cắn chặt răng, lòng bàn tay gân xanh nổi lên, gần như xé toạc tấm đệm giường.

Và tất cả những điều , đều là vì Ấn Uyển!

Trong lòng Lưu Dần, vẫn còn giữ ý niệm về nàng!!

Nàng dựa cái gì, dựa cái gì mà vẫn c.h.ế.t ?

Ấn Ngu chỉ cảm thấy m.á.u huyết chảy ngược, gần như cơn thịnh nộ trào nhấn chìm.

Bình tĩnh lâu mới thể tự trấn an bản .

Nàng trầm giọng gọi Tuyết Tùng tới, ánh mắt còn vẻ ôn hòa thường ngày, mà mang theo một luồng hàn ý khiến rợn .

Tuyết Tùng cung kính quỳ mặt, lắng nàng hỏi.

“Ngày đó đưa nang châu cho ngươi, ngươi đích giao cho mẫu ?”

Tuyết Tùng vội vàng gật đầu: “Thưa cô nương, dặn đó là để phu nhân túi thơm, nên nô tỳ dám lơ là, theo lời dặn, đều giao cho phu nhân. Hai chiếc túi thơm mà phu nhân đưa cho và nhị cô nương ?”

Nghe lời nàng , Ấn Ngu lúc mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lập tức bảo nàng lấy giấy bút đến, nhanh chóng vài lời lên đó, đó đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay đưa qua. “Ngày mai giờ Ngọ, mang giao cho Đồng chưởng quầy của Doãn Hoa Lâu.”

Loading...