Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 121: Tại sao phải khóc
Cập nhật lúc: 2025-08-14 01:02:37
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng Ấn Uyển sớm sốt ruột chịu nổi, nhưng bề ngoài vẫn quy củ xuống, lặng lẽ chờ Yến thị chủ động mở lời.
“Ta đồng ý với Trường Trăn , sáng mai sẽ Quốc công phủ.”
“Tổ mẫu!” Ấn Uyển bật dậy khỏi ghế, vội vàng mở lời: “Người thể đồng ý! Đây rõ ràng là một mớ hỗn độn!”
“Bọn họ hết cách , mới đến để mặt, để dùng ân tình của Bệ hạ mà bán một ân huệ, đến lúc đó Quốc công phủ thể dĩ hòa vi quý, nhưng đối với mà , đây cũng là để đưa thể diện cho của Quốc công phủ chà đạp!”
“Chuyện tuy sẽ lan rộng, nhưng Quốc công phủ chắc chắn sẽ cố ý trả thù, nhất định sẽ để Bệ hạ và những khác chuyện , để đều ở tuổi , còn vì một dưỡng tử mà vứt bỏ thể diện …”
“Ta con lo lắng cho , nhưng Uyển nhi, thể diện đối với mà , là thứ vô dụng nhất đời .”
“Khi con quá bận tâm đến thể diện, nhiều chuyện con sẽ chỉ ở trong thế động, nhưng nếu con thể vứt bỏ những thứ đó, lẽ sẽ sống nhẹ nhõm tự tại hơn.”
“Tổ mẫu từng với con, đối với lão bá gia, đối với công bà của đều lòng ơn. Ta hứa với ông sẽ giữ gìn Bá phủ thật , sẽ để Bá phủ thật sự rơi kết cục tước tước vị. Hơn nữa chuyện còn liên quan đến an nguy của con.”
“Ta hề sợ hãi! Đằng nào ở Bá phủ cũng chẳng kết cục gì, sợ gì điều ?!”
Ấn Uyển vội vàng lên tiếng, dù chuyện lớn chuyện, chắc chắn sẽ liên lụy đến tất cả trong Bá phủ, nhưng nàng cũng sợ! Nàng càng bận tâm hơn là tổ mẫu thể chịu ấm ức những đáng giá đó!
“ sợ.”
Lão thái quân ánh mắt nóng rực chằm chằm Ấn Uyển, đột nhiên nắm lấy tay nàng, với ánh mắt ôn hòa hơn hẳn khi.
“Uyển nhi, sợ liên lụy con, hại con tuổi còn trẻ, đạt mục tiêu của vô cớ mất tính mạng.”
“Tổ mẫu mùi vị của nỗi hận trong lòng, càng mùi vị của sự oán hận thể phát tiết. Con vì Bá phủ mà chịu ủy khuất, chịu giày vò ở chỗ Quận chúa, đều hiểu rõ.”
Nói đoạn, nàng hai tay run rẩy, chầm chậm vuốt ve ngón tay cụt của Ấn Uyển, cùng với làn da tưởng chừng mềm mại của nàng, từng vết sẹo vĩnh viễn phai.
Cuối cùng đến nửa con mắt của nàng, đôi mắt thất thần, nàng đau nhói.
“Ta vui, thể lúc hấp hối, tìm một tôn nữ thật lòng thương xót . Chính vì , càng sẽ trơ mắt con gặp chuyện. Chẳng qua chỉ là thể diện thôi, gì quan trọng?”
“Ta hứa với lão bá gia, dù thế nào cũng sẽ thất hứa. Ngày mai con nếu về, thì cứ ở trang viên, …”
“Tổ mẫu, xin hãy để con cùng về Ung Đô!”
Ấn Uyển kìm nén khóe mắt ướt át, mạnh mẽ quỳ xuống mặt lão thái quân, ánh mắt kiên định.
Nếu tổ mẫu tâm ý quyết, ít nhất nàng sẽ ở bên cạnh, để mỗi trong Bá phủ, đều mở mắt mà , vì tổ mẫu, bọn họ mới đường lui!
Yến thị từ chối, mà là nắm lấy tay Ấn Uyển. Khoảnh khắc , Ấn Uyển cảm nhận sự ấm áp lâu .
Chầm chậm, từng chút một thẩm thấu qua m.á.u huyết, lan khắp .
Thế nhưng nghĩ đến thể của tổ mẫu, chống đỡ lâu như , lập tức đau lòng dâng lên, nước mắt ngừng rơi xuống.
Ấn Uyển vội vàng lau nước mắt, Yến thị an ủi nàng: “Tại ?”
Nàng cắn chặt răng, lắc đầu, giây phút tiếp theo nhào lòng tổ mẫu, cảm xúc như vỡ òa, trút bỏ hết ngoài!
Ma ma Tần hít sâu một , lặng lẽ hiệu Hằng nương cùng khỏi phòng, để hai bà cháu ở riêng một lúc.
Bà Hằng nương, lời lẽ nặng tình : “Nhị cô nương là lương thiện, cũng là thật lòng đối đãi với lão thái quân, tất cả những điều , lão thái quân đều thấu.”
Nói xong đưa một chiếc chìa khóa đến mặt Hằng nương, khẽ : “Ngươi là nhũ nương của nhị cô nương, chiếc chìa khóa , là do lão thái quân đặc biệt dặn dò.”
Nói xong, bà cúi , thì thầm tai nàng mấy tiếng.
Hằng nương sắc mặt kinh ngạc, lâu mới hồn.
Sáng sớm hôm , lão thái quân liền trong kiệu lên đường.
Đang định , Liễu Như Chi mang theo nhi tử mười hai tuổi của , vác túi hành lý vội vàng chạy tới.
“Bà mẫu chồng, bà mẫu chồng!! Đợi và Dục nhi với!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-121-tai-sao-phai-khoc.html.]
Nói xong, nàng chạy thở hồng hộc đến chiếc kiệu phía , cúi chào Ấn Trường Trăn.
“Đại ca, hãy để chất nhi cùng chung một cỗ, giờ nó cũng lớn, thể cùng kiệu nữ quyến.”
Nói xong cũng thèm để ý sắc mặt u ám của Ấn Trường Trăn, liền đầu trèo lên xe ngựa của lão thái quân.
bên trong lão thái quân, ma ma Tần và Ấn Uyển ba , chật chội.
Nàng đành gượng một tiếng, chủ động xuống vị trí bên cạnh mã phu.
“Thái quân, trở về là để tận hiếu với , xin hãy cho phép ở bầu bạn với một thời gian. Vừa cũng lâu gặp biểu tỷ, vô cùng nhớ nhung, nóng lòng trở về thăm hỏi, Thái quân sẽ cản trở chứ.”
Lời đến mức , tự nhiên lý do gì để ngăn cản.
Chỉ riêng lý do thăm hỏi Ngụy thị, ai thể ngăn nàng.
Tuy nhiên, hiện tại việc khẩn cấp, Ấn Trường Trăn thời gian đôi co với nàng.
Họ một đường trở về Ung Đô, nhưng chỉ Thái quân và một vài nô bộc Quốc công phủ.
Lúc những khác đều tiện mặt, Ấn Uyển cũng đành theo ý của tổ mẫu, tiên cùng Ấn Trường Trăn trở về phủ.
Thế nhưng mới bước viện, liền truyền đến một trận tiếng vô cùng bi thương.
Đối phương cũng như thấy động tĩnh của họ, vội vàng tới.
Chỉ thấy Ấn Ngu với khuôn mặt sưng đỏ, và đôi mắt như ong chích, lóc thảm thiết quỳ gối mặt Ấn Trường Trăn.
“Cha! Cha, ca ca , ca ca biến thành bộ dạng như !? Sáng nay con lang trung , ca ca đều thể nữa, biến thành tàn phế giống như Cao lang quân c.h.ế.t , vì như !”
Lời thốt , Liễu Như Chi theo họ liền giật kinh hãi, kinh ngạc nhảy khỏi đám đông, ánh mắt đầy nghi hoặc Ấn Trường Trăn một cái.
Sau đó đánh giá Ấn Ngu yếu ớt, thê thảm mắt, trong chốc lát hiểu , vội vàng đau lòng đỡ Ấn Ngu dậy.
“Tỷ phu, vị , chính là Tam cô nương ? Là con gái ruột của và tỷ tỷ?”
Lúc Ấn Ngu sững sờ một chút, ngay đó liền Liễu Như Chi khoa trương kéo lòng!
“Ngu nhi , thì con chính là Ngu nhi! Cô nương đáng thương của ! Sao con biến thành bộ dạng ? Có con ong chúa bên ngoài chích ?!”
Ấn Ngu sững sờ, theo bản năng che khuôn mặt , đầy vẻ khó xử, dường như ngờ khách tới.
Nhìn thấy bộ dạng tình thâm dì cháu , nàng thà trở về Thiều Quang Viện yên tĩnh chờ tin tức.
Thế nhưng nàng mới cất bước, Ấn Ngu liền gọi nàng : “Nhị tỷ tỷ!”
“Nhị tỷ tỷ, tỷ trưởng biến thành dạng gì ? Sao tỷ cứ chịu thăm trưởng? Huynh vẫn còn nhắc đến tỷ đó. Huynh là vì…”
“Vì ? Ngươi , là vì mới thành nông nỗi ?”
Chưa đợi nàng xong, Ấn Uyển bỗng nhiên bật thành tiếng: “Ngươi bằng , tất cả điều mà trong Bá phủ gặp , đều là vì .”
“Ngươi biến thành thế , cũng là vì , ?”
Ấn Uyển lạnh một tiếng, Liễu Như Chi lập tức che chở Ấn Ngu phía .
“Nhị cô nương ngươi mà hung hãn độc ác như ! Ngu nhi, con đừng sợ, dì đây chống lưng cho con, con cứ hết cho dì , ca ca con vì nàng mà rơi kết cục ?”
“Ta nhất định sẽ đòi công bằng cho Hành nhi!”
“Công bằng?” Ấn Uyển Liễu di nương, chút do dự mở miệng.
“Ta thật sự nghĩ quá nhiều , cứ tưởng Liễu phu nhân khi khắc c.h.ế.t phu quân tái hôn, mang theo con trai của nhị thúc đến mặt tổ mẫu để tận hiếu, là để tìm kiếm sự che chở của Bá phủ tiện thể chia chác chút gia sản.
Thì , ngươi là đến để đòi công bằng cho đại công tử ?”
“Nếu , nơi ngươi nên đến là Quốc công phủ. Nhũ nương, mau chuẩn ngựa, chúng đích đưa nàng đến Quốc công phủ để đòi công bằng cho đại công tử.”