Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 118: Biểu Di Nương Nhiều Năm Không Gặp

Cập nhật lúc: 2025-08-14 01:02:34
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe tiếng Mẫu ngừng van cầu, cùng ánh mắt phẫn nộ của Phụ , trái tim Ấn Hành như thứ gì đó nghẹn .

Ngay cả thở cũng trở nên nặng nề.

Y còn là tự gây họa, nhưng Uyển nhi lúc đó vô cớ gánh tội , là giúp Tam nhận tội.

Có thể hình dung, tâm trạng nàng lúc đó hoảng sợ, thất vọng đến mức nào.

Quan trọng hơn, y trưởng, như lời , đòi công bằng cho nàng, thậm chí ba năm đó, y vì khoa cử, cũng rời khỏi Ung Đô.

Trong lòng y vẫn luôn nhớ đến Uyển nhi, nhưng chỉ cần nghĩ đến, chỉ thi đậu cao, năng lực mới thể cứu Uyển nhi, y liền an lòng chuyên tâm sách.

Mà ba năm đó, nàng sống trong Quận chúa phủ thế nào, một ai trong bọn họ .

Khoảnh khắc , Ấn Hành một nỗi hối hận từng bao trùm.

Trong đầu y chỉ Uyển nhi, chỉ Nhị phụ bạc.

Cùng lúc , trong Thiều Quang viện, Ấn Uyển cũng Hằng nương kể về chuyện .

Nếu là đây, e rằng nàng cũng sẽ cảm thấy trời đất sụp đổ như Ấn Trường Trăn và những khác.

bây giờ nàng chỉ kinh ngạc, lông mày khẽ cau .

“Người Tiểu công gia thể con nối dõi? Vậy Ấn Hành e là cũng thương nặng .”

Cho dù nghiêm trọng, thì cũng là mất nửa cái mạng.

Ấn Trường Trăn và bọn họ sống nương tựa Bá tước phủ, thể trơ mắt Bá phủ đắc tội Quốc công phủ mà rước họa .

việc xảy , e là phiền Thái quân .

Thái quân đang tịnh dưỡng ở trang viện, thể mới khỏe hơn một chút, thể để bọn họ giày vò nữa.

Nghĩ đến đây, nàng gọi Hằng nương .

“Nhũ nương, chúng thu xếp nhanh một chút, từ cửa hông chuẩn ngựa đến trang viện, nếu cản trở, cứ đưa thêm bạc là xong.”

Hiện giờ Ấn Trường Trăn và bọn họ đang bận xử lý chuyện bên Quốc công phủ, huống hồ Lưu Dần còn khi nào mới tỉnh .

với tính cách của Ấn Trường Trăn, e là y tranh thủ thời gian cho Bá phủ, để Lưu Dần đừng tỉnh quá sớm, cho nên lúc còn tâm trí nào quản nàng nữa.

Vả nàng cũng hạ lệnh cấm túc, vì Mã cầu hội mới từ trang viện về phủ, nay Mã cầu hội kết thúc, nàng về biệt trang chăm sóc Thái quân, cũng là lẽ thường tình, những tiểu tư sẽ khó nàng.

Hằng nương hỏi nhiều, mà nhanh nhẹn việc.

Chưa đầy một chén , thứ chuẩn xong.

Thiều Quang viện cách chính môn xa, từ cửa hông, kinh động ai.

Suốt đường nhanh, trang viện cũng quá xa, tới ba canh giờ, xe ngựa dừng cửa trang viện.

Trên đường, Hằng nương còn với Ấn Uyển: “Cô nương, khi chúng rời Bá phủ, Bá gia còn sai gửi thư đến Quốc công phủ, mà Tiểu công gia cũng mới tỉnh , đó Quốc công gia đến Bá phủ tính sổ .”

Chỉ thấy Ấn Uyển lắc đầu: “Không , lúc Quốc công phủ e là còn chuyện , nếu bọn họ nhanh tay lẹ chân, phái đến trang viện lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ tới biệt trang .”

“Chúng thăm Thái quân .”

Còn tiểu tư trực gác ở cửa, thấy là Ấn Uyển và nhóm của nàng, khẽ giật : “Nhị cô nương.”

Ấn Uyển đưa cho bọn họ chút ngân lượng thưởng, nhanh bước cùng Hằng nương thẳng đến sân viện của Thái quân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-118-bieu-di-nuong-nhieu-nam-khong-gap.html.]

Tuy nhiên, còn đến cửa sân, thấy bên trong truyền từng đợt tiếng ồn ào.

“Ai da các ngươi vụng về như chứ? Ta , những bông hoa tươi mềm yếu, đây là hoa mẫu đơn thượng hạng mua đó, nếu nở hoa, sẽ hỏi tội các ngươi!”

“Ê con nha đầu , hấp tấp ? Đào hố nông, đào hố nông, ngươi hiểu tiếng ? Hố sâu , lợi cho rễ cây phát triển! Đây đều là mẫu đơn quý giá, đặc biệt mang tới cho Lão thái quân đó.”

“Đừng tưới nhiều nước như , uổng cho ngươi vẫn là một vườn chăm hoa đấy, thảo nào trang viện vườn hoa hồn, ngươi đúng là hồ đồ , cũng kỹ thuật trồng hoa, trang viện cần đổi vườn mới , ngươi Tần ma ma?”

Giọng chút quen thuộc, nhưng nhất thời, Ấn Uyển nhớ từng .

Mãi đến khi nàng bước sân, mới thấy bóng quen thuộc ghế đá, chợt nhớ , thì là biểu di nương rời phủ từ lâu, Liễu Như Chi.

Nàng từng là biểu của Ngụy thị, năm xưa gia đạo sa sút, mang theo thư nhà đến Ung Đô nương tựa gia đình Ngụy thị, Ngụy thị thấy nàng đáng thương, bèn thu nhận nuôi trong phủ, tình cảm tỷ cũng tệ.

Sau sự vun vén của Ngụy thị, Liễu Như Chi còn gả cho của Ấn Trường Trăn, trở thành nhị phòng phu nhân của Bá phủ.

cảnh chẳng tày gang, năm Ấn Uyển bảy tuổi, Nhị bá liền bất ngờ qua đời, Liễu di nương thành quả phụ mang theo con , sự đồng ý của Thái quân bèn tái giá cho khác, kế thất của một tướng quân.

Ban đầu đứa bé giữ Bá phủ nuôi dưỡng, nhưng đứa bé quyến luyến mẫu , khi đó mới đầy ba tuổi, căn bản rời xa , nàng tái tái van cầu, Thái quân mới đồng ý, đành lòng thấy cảnh hai mẫu con chịu khổ vì ly biệt.

Nghe Tiểu tướng quân , là con trai của một cố nhân của Thái quân, nếu đổi là khác, lẽ còn đồng ý cho nàng tái giá.

Liễu thị theo Tiểu tướng quân trấn thủ biên cương, từ đó về , ngoài việc thỉnh thoảng thư từ qua với Ngụy thị, thì còn tin tức gì của nàng nữa.

Không ngờ nàng xuất hiện ở đây.

Trong ấn tượng của , dung mạo của nàng đổi nhiều, chỉ là già một chút, nhưng phong vận vẫn còn đó.

Thấy Ấn Uyển, đối phương nhất thời còn nhận , mãi đến khi Tần ma ma tiến lên hành lễ: “Nhị cô nương, giờ đến trang viện ?”

Vừa là Nhị cô nương, Liễu di nương bỗng nhiên bật , vội vàng tiến tới đánh giá Ấn Uyển, nhưng trong mắt hề sự nhiệt tình, chỉ dáng vẻ bề của trưởng bối, lời đầy châm chọc.

“Là Uyển nhi đấy , nhiều năm gặp, sinh xinh lanh lợi đến ?”

“Thấy di nương mà cũng chào một tiếng, ? Là quên di nương ? Hồi nhỏ còn bế nữa đấy! Tuy nhiên... lẽ vì là con nuôi của tỷ tỷ , nên chút xa cách với , cũng thể hiểu . Thôi, cần đa lễ, giờ ở Bá phủ tới trang viện gì?”

Ấn Uyển thành thật đáp: “Thái quân thể khỏe, đến đây để chăm sóc.”

“Một nữ tử sắp xuất giá còn kịp bái đường như , hà tất hiếu thuận đến thế chứ? Cũng chẳng cho ai xem. Cha mẫu chẳng lẽ đồng ý cho tùy tiện ngoài phủ ? Thật là phép tắc gì cả.”

“Tần ma ma, thấy nhất là sai đưa Nhị cô nương về Bá phủ , kẻo ngoài thấy tưởng Bá phủ chúng quy củ, để một cô nương lớn tùy ý , còn thể thống gì nữa?”

Hằng nương lọt tai nữa, đang định lên tiếng, Ấn Uyển ngăn , vài lời, cần nàng tự .

“Liễu phu nhân lời mấy thích hợp , nay phu nhân sớm tái giá, cũng còn là của Bá phủ nữa, thể dùng từ 'chúng ' mà ?”

“Huống hồ và Thái quân tình thâm, khi nào đến, đến thế nào, đều là tùy theo ý nguyện của , liên quan đến chuyện của khác.”

“Nếu phu nhân là khách đến chơi, trang viện tự nhiên đạo đãi khách , để phu nhân cảm thấy thoải mái như ở nhà, nhưng, khách dù vẫn là khách, hiểu quy củ sẽ ở quá lâu, phu nhân đến đây, dự định ở bao lâu? Ta để Tần ma ma giúp phu nhân sắp xếp phòng khách phù hợp.”

Liễu Như Chi trợn tròn mắt, rõ ràng ngờ Ấn Uyển mạnh mẽ đến .

Trong lời của nàng, căn bản coi nàng là một trưởng bối của Bá phủ!

từng lời đều lý, khiến nàng thể phản bác.

Đành trầm ánh mắt, cứng miệng : “Nhị cô nương quả nhiên lớn , khẩu khí thật lớn! Người còn tưởng chủ nhân của biệt trang đấy!”

“Phu nhân điều , chủ nhân của trang viện , giờ đây đích thực là .”

Lời thốt , Liễu Như Chi kinh ngạc há hốc mồm, Tần ma ma đúng lúc gật đầu: “Thái quân giao văn thư địa khế trang viện cho Nhị cô nương , cô nương đích thực là chủ nhân của trang viện.”

Loading...