Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 113
Cập nhật lúc: 2025-08-14 01:02:29
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta thấy ngươi mới điên thì !” Lưu Thư chút do dự kéo tay Lưu Dần.
“Bất kể nàng chọn gì, đó cũng là chuyện riêng của Bá phủ họ, nào đến lượt ngươi giở trò chỉ tay năm ngón?”
“Hôm nay ngươi vì Ấn Ngu mà mặt, còn năng bất kính với Quận chúa, may mà Quận chúa so đo với ngươi, nếu nàng thực sự tính toán…”
“Sao? Nàng cũng chẳng qua chỉ là con gái của một vị vương, còn dám trời đất ư? Dám ở ngay chân Thiên tử mà g.i.ế.c , một tiểu công gia ?”
Lưu Dần từ lâu ưa cái vẻ màu của Gia Nghi Quận chúa, chỉ cần phụ thất thế, nàng một Quận chúa, chỉ phần khác ức hiếp!
Lưu Thư lười lãng phí thời gian với kẻ cố chấp như , dứt khoát đưa rời khỏi đây càng sớm càng .
Hai tỷ ồn ào rời , tai Ấn Uyển mới yên tĩnh trở .
Hội mã cầu cũng còn lý do gì để nàng ở , ở thêm một phút, chỉ thêm một phần nguy hiểm.
Ai mà Quận chúa đột nhiên nổi hứng, mang nàng trêu chọc.
Hiện giờ Ấn Ngu thực sự thương nặng, xem , nếu ở nhà tĩnh dưỡng một hai tháng, vết thương mặt tuyệt đối thể lành.
Mức độ nặng nhẹ mà Quận chúa tay, Ấn Uyển rõ hơn ai hết.
nàng cũng dự liệu , Bá phủ sắp dậy sóng ít.
Quả nhiên, đợi nàng về phủ, chờ sẵn ở tiền viện.
Hứa quản sự phái thông báo Ấn Uyển về phủ, nàng còn kịp bước khỏi tiền viện, phía truyền đến tiếng quát mắng giận dữ của Vĩnh Định Bá.
“Ngươi còn mặt mũi về ư?!”
Ấn Uyển mỉa, thản nhiên , về phía Ấn Trường Trăn.
Lúc Ngụy thị với đôi mắt đỏ hoe từ trong phòng chạy , chặn mặt Ấn Trường Trăn : “Thôi thôi , chuyện cũng trách Uyển nhi.”
“Không trách ?” Ấn Trường Trăn giễu cợt: “Nàng là trưởng tỷ, bảo vệ , trách chứ?”
“Chuyện ngày hôm nay ngóng rõ , nếu nàng vẻ, tự ý xuống sân, thì Quận chúa cũng sẽ chỉ định Ngu nhi lên sân! Nếu Ngu nhi lên thì những chuyện lộn xộn phía căn bản sẽ xảy !”
“Hơn nữa, nàng tuy cứu Quận chúa, nhưng cầu xin giúp Ngu nhi? Rõ ràng thể vài lời ho để hóa lớn thành nhỏ, nàng thì , một bên kẻ ngoài cuộc, chỉ chờ hả hê một trận ?!”
Ấn Trường Trăn nghĩ đến việc Ấn Ngu đánh thành bộ dạng đó, liền đau lòng ngớt.
“Ngươi cũng Ấn Ngu giống ngươi ba năm , đến phủ Quận chúa chịu khổ ?!”
Đến nước , dù họ bất cứ lời quỷ quái nào, Ấn Uyển cũng thể bình tĩnh đối phó.
Nàng khẩy một tiếng, thần sắc điềm nhiên đáp trả họ.
“Nói đến ba năm , đây lời .”
“Bá gia trách cứ cầu xin giúp nàng , nhưng từng nghĩ ba năm , khi bảo vệ nàng , ai cầu xin giúp ?”
“ như lời cổ nhân ‘một rắn cắn mười năm sợ dây thừng’, nào dám tự đặt hiểm cảnh từng trải qua?”
“Thay vì trách cứ , Bá gia chi bằng hãy hỏi kỹ xem, con ngựa của nàng , vì phát điên, vì xông Quận chúa? Nếu nàng gặp tai nạn, Bá phủ cũng sẽ Quận chúa châm chọc, mà , cũng cần mạo hiểm cứu Quận chúa.”
“Các ngươi từng nghĩ, hôm nay nếu Quận chúa thực sự xảy chuyện, cho dù đẩy vật thế một nữa, Bá phủ thể bình an vô sự ? Nhiều ánh mắt như thấy ngựa của nàng xông Quận chúa! Đến lúc đó, Tấn Vương sợ rằng sẽ bắt cả Bá phủ chôn cùng nữ nhi yêu quý nhất của ông mất.”
“Vậy nên, Bá gia hôm nay nên cảm ơn ! Chứ ở đây mồm năm miệng mười, như lão già lẩm cẩm, phân biệt đúng sai mà đổ hết tội lên đầu !”
Ấn Trường Trăn nào từng nàng phản bác như , hơn nữa là từng câu từng chữ đều lý, khiến thể phản bác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-113.html.]
Tức đến nỗi hai mắt tối sầm, suýt thở nổi.
Ngụy thị vội vàng ở bên cạnh xoa dịu, Ấn Uyển lúc thấy Ấn Hành trầm mặc bước tới, thuận thế hỏi ngược .
“Ấn công tử, hôm nay ngươi nghĩ rằng, là vì , nên tam của ngươi mới Quận chúa trách phạt? Mọi chuyện đều là do ?”
Ấn Hành nàng cố ý hỏi câu , chuyện ngày hôm nay, Ấn Hành cũng đau lòng vì nàng.
Đặc biệt là khi Quận chúa nhắc đến ba năm , thể như hôm nay, bảo vệ Uyển nhi.
Lúc đó Ấn Hành, trong lòng mà hối hận?
Ấn Hành của ba năm , đậu cử nhân, quan chức, thậm chí Bá phủ cũng chỗ dựa nào, ngay cả tổ mẫu cũng ở Ung Đô, ngược Tấn Vương lúc đó đang như mặt trời giữa trưa, ai dám mặt?
Tình hình bây giờ và lúc đó khác biệt, tự nhiên cách ứng phó cũng giống .
Dẫu , cũng thể đổ tội cho Ấn Uyển.
Cho nên đối mặt với lời chất vấn của Ấn Uyển, chỉ : “Phụ , chuyện ngày hôm nay quả thực là một sự cố ngoài ý , là do con ngựa của Ngu nhi gặp sự cố, Uyển nhi nên liên lụy vô cớ.”
“Ngươi, ngươi mà còn bảo vệ nàng ư? Vậy nỗi oan của tam ngươi, ai kêu gào đây?! Nàng Quận chúa đánh thành cái bộ dạng đó, ngươi lẽ nào thấy ?”
Ấn Uyển khẩy, đáy mắt lạnh lẽo: “Bá gia đau lòng vì con gái như , với tư cách là đầu gia đình, lúc nên mặt, đòi công bằng cho con gái chứ.”
“Đã cảm thấy là Quận chúa nàng thương, ngươi vì tìm Quận chúa mà lý lẽ? Là sợ hãi ? Phải , hiện tại Bá phủ nếu danh tiếng của tổ mẫu chống đỡ, cái tước vị , cũng giống như nước cống ngoài đường, ai thèm quan tâm, ai còn để ý đến thể diện của ngươi nữa?”
“Ngươi, ngươi quả thực thể lý lẽ ! Ta thật là lạnh lòng! Lạnh lòng vì tất cả những gì chúng vì ngươi mà bỏ mười mấy năm, mà nuôi một con sói mắt trắng như ngươi!”
“Người , mau ! Đưa Thiều Quang Viện, lệnh của , ai cũng thả nàng !”
Ấn Uyển bộ dạng tức giận đến mức mặt mày biến sắc, chỉ : “Cứ , chỉ múa mép c.h.é.m gió, chỉ cấm túc khác mà thôi, Vĩnh Định Bá, chỉ với cái bản lĩnh như ngươi, thể bảo vệ nữ nhi của ?”
Vứt câu đó, Ấn Uyển cũng cần sắc mặt ai, tự bước về phía Thiều Quang Viện.
Đó vốn là nơi nàng và tổ mẫu ở, hà cớ gì dùng cái cớ cấm túc, để giam cầm nàng?
Mà lúc Ấn Trường Trăn, tức đến run rẩy, run rẩy ngón tay, chỉ lưng Ấn Uyển mà .
“Thấy ? Các ngươi xem! Đây chính là mà mẫu tử các ngươi bảo vệ, là , con gái của các ngươi đấy! Hôm nay còn dám đối với như , ngày mai là dám phản trời !”
“Phụ ! Chuyện ngày hôm nay đừng nhắc nữa, nhị và tam đều , ai thể trách cứ.”
Ấn Hành thể nhẫn nhịn hơn nữa: “Nhị chịu khổ một , cũng là và mẫu đề nghị nàng đại diện Bá phủ tham gia hội đấu, nàng vốn dĩ vì phủ mà giành vinh quang sân đấu, ai cũng ngờ ngựa của Ngư phát điên, thế nên mới…”
“Ngươi cần giải thích với ! Ngươi bây giờ cũng bản lĩnh , ngay cả , cha ngươi cũng cần để mắt.”
Ấn Trường Trăn những lời , phất tay áo hậm hực rời .
Mà lúc Ấn Ngu đang giường tỉnh táo trở , ngay cả miệng cũng thể mở , đôi mắt trợn trừng đó, tràn đầy sự cam lòng!!
Chuyện ngoài dự liệu của nàng, nhất định là phá hỏng kế hoạch của nàng.
Ấn Uyển náo động, chắc chắn là nàng !
lúc Ấn Uyển, bảo Hằng nương đến sương phòng của .
Đợi bốn phía , nàng mới nghiêm túc hỏi Hằng nương.
“Nhũ nương, tiệm thuốc bên gì bất thường ?”