Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 112: Ngươi không có đầu óc sao?
Cập nhật lúc: 2025-08-14 01:02:28
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi kinh ngạc, Quận chúa bảo ma ma bên cạnh đến tát miệng.
Hai nữ sử khỏe mạnh khác lượt kiềm chế Ấn Ngu, lão ma ma tay hề nhẹ, liên tiếp mấy cái tát xuống, mặt Ấn Ngu sưng như đầu heo, ngay cả cũng lưu loát nữa.
Ấn Hành và Lưu Dần thấy cảnh đó, đau lòng đến cực điểm!
Ấn Hành tiếp tục cầu tình: “Quận chúa! Ta nguyện chịu phạt!”
Đức Di tức giận, thấy lúc điều, vì một tâm tư trong sạch như , mà còn tự vướng ?
Lo lắng Quận chúa thật sự lấy đùa giỡn, Đức Di liền kéo Ấn Hành xuống .
“Ấn công tử, những hình phạt là Gia Nghi nương tay lắm , nếu ngươi tội chịu , thì thế đạo còn vương pháp gì nữa? Bảo Bệ hạ nương nương dùng luật pháp để ràng buộc ?”
Ấn Hành vốn là quan trong triều, tuy phẩm cấp cao, nhưng cũng hiểu đạo lý .
Mười mấy cái bạt tai xuống, Ấn Ngu trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Quận chúa giải tán những vây xem, bảo họ tiếp tục trận cầu, chỉ giữ quyến và những liên quan.
Nàng tay cầm nóng, hết chén đến chén khác tàn nhẫn hắt mặt Ấn Ngu!
Người vốn hôn mê bất tỉnh, cứ thế bỏng mà tỉnh , đau đến mức nàng gào thét.
Trong mắt khác, hình phạt tàn nhẫn khiến trái tim họ thắt , nhưng nào , trong mắt Ấn Uyển, chỉ như một trận mưa phùn.
Đây chẳng qua chỉ là thao tác cơ bản của Quận chúa thôi, khi đó ở Quận chúa phủ, nô lệ nào mà từng nước sôi bỏng, nô lệ nào mà từng Kim ma ma tát miệng.
Vết sẹo bỏng lớn phía lưng Ấn Uyển, chính là từ đó mà .
nghĩ nàng từng là thiên kim Bá phủ, Quận chúa hề hủy hoại khuôn mặt nàng, còn một nô lệ, sớm tra tấn đến tàn phế còn hình dạng ban đầu.
Chỉ riêng việc nước nóng tạt mặt, mà phát tiếng kêu thảm thiết đến , thể so với khi xưa chịu hình phạt, nơi nương tựa?
Ấn Hành và Lưu Dần thực sự thể nổi nữa, liền xông lên, Lưu Dần thậm chí còn lấy phận tiểu công gia của uy hiếp, mà quát mắng Quận chúa.
“Gia Nghi Quận chúa ngươi đừng quá đáng! Ngươi dù cũng là hoàng thất tông , đối xử hành hạ một nữ nhi bá tước như , nào quy tắc gì đáng ?”
“Đều đó là ngoài ý ! Tát nhiều cái tát như cũng nên dừng , nhất định án mạng ?! Đây đất phong của phụ vương ngươi, đây là Ung Đô, là Ung Đô thành nơi Bệ hạ là lớn nhất!”
Lưu Dần lời bốc đồng , khiến Gia Nghi lập tức đặt chén trong tay xuống, đôi mắt đen kịt.
Lưu Thư thể trơ mắt em trai ruột của rước họa ! Tại chỗ xông tới, một cước đạp đầu gối Lưu Dần, khiến “phịch” một tiếng quỳ xuống.
“Quận chúa tự nhiên chừng mực, ngươi cần gì ở đây mà càn!”
“Quận chúa, của phép tắc, nhà nuông chiều đến hư hỏng, mong Quận chúa đừng so đo với , sẽ đưa nó về nhà ngay bây giờ.”
Lưu Dần trong lòng cam tâm tình nguyện, giận dữ trừng mắt Lưu Thư, một bên Lưu Thư kéo , một bên quên quát mắng Ấn Hành.
“Ấn Hành ngươi cái đồ hèn nhát! Đây là ruột của ngươi, ruột của ngươi mà ngươi còn dám mặt bảo vệ, coi thường ngươi đấy!! Ngươi đúng là nam tử hán!!”
bất kể mắng chửi thế nào, Lưu Thư đều cưỡng ép mang .
Ấn Ngu khi nước nóng tạt tỉnh, đón thêm mấy cái tát, mãi đến khi Ấn Hành xông tới, lấy che chắn Ấn Ngu, chịu đựng trọn vẹn những cú tát như trời giáng của Kim ma ma, Gia Nghi mới bảo ma ma dừng tay.
Chỉ thấy nàng liếc Ấn Uyển ở cách đó xa, .
“Thôi , nể tình Ấn công tử ngươi liều bảo vệ như thế, cũng tính toán chi li nữa, dù các ngươi cũng là phủ Bá tước, thể để chuyện ba năm tái diễn.”
Nói xong nàng thở dài một tiếng, khi rời , nàng vòng đến bên cạnh Ấn Uyển thêm một câu.
“Nhị cô nương xem đủ thú vị ? Đây cũng coi như là tặng ngươi một phần thưởng đấy. Chỉ tiếc là ngươi của ba năm , nhiều bảo vệ như .”
Lời trong lòng hồ bình lặng của Ấn Uyển, bỗng chốc khuấy động lên từng trận sóng gợn.
Đức Di trầm mặt liếc Quận chúa từ phía , trong lòng thầm khinh bỉ, một Quận chúa mà vẻ còn hơn cả nàng công chúa !! Chẳng qua chỉ là một Phụ vương Tần Vương quyền thế ngập trời mà thôi!
thiên hạ , rốt cuộc vẫn là của ca ca nàng.
Trước hoàng quyền, bất kỳ ai cũng thể công cao át chủ, nếu hậu quả là điều hiển nhiên.
Gia Nghi Quận chúa nàng nhiều điều ác như , thể cứ ngang ngược mãi!
Đợi Quận chúa rời , nàng vội vàng đến mặt Ấn Uyển an ủi: “Lời của nàng ngươi đừng để trong lòng, chẳng qua là ỷ khác dám phản bác mà thôi.”
“Mà cũng , hôm nay vẫn là ngươi cứu nàng , nhiều như chứng kiến, xét tình lý, nàng cũng nể mặt ngươi một phần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-112-nguoi-khong-co-dau-oc-sao.html.]
Kỳ thực nàng vốn cứu, nhưng tại chỗ quá nhiều hộ vệ đang lăm le hành động, nếu nàng tay, những hộ vệ thủ tinh xảo cũng sẽ đảm bảo nàng bình an vô sự.
Dù kết quả cũng như , thà rằng tranh công, thuận tay cứu giúp.
Chỉ tiếc, nàng xem thường vị trí của Ấn Ngu trong lòng Ấn Hành và Lưu Dần.
Đồng thời nàng cũng cảm nhận , Quận chúa hiện tại còn quyền thế ngập trời như ba năm nữa .
Đến nàng cũng xét thời thế, vì đại cục mà suy nghĩ, nếu đổi là ba năm , Ấn Ngu của ngày hôm nay, khó thoát khỏi cái chết.
Thoáng qua, Ấn Hành mặt đầy đau lòng ôm lấy Ấn Ngu, chỉ thấy sâu Ấn Uyển một cái, ánh mắt phức tạp, khó tả thành lời.
Đức Di thấy nam tử yêu thích như mất trí, trong mắt lộ chút thất vọng.
“Ấn công tử hồ đồ đến ?”
Nói , tỳ nữ đến mặt Đức Di, báo rằng Quý phi nương nương mời.
Nàng đành để Ấn Uyển nghỉ , lát nữa sẽ đến tìm nàng.
Hội mã cầu vì bất ngờ mà dừng , trận đấu bóng tiếp tục sôi nổi sân, Ấn Uyển cũng trở nên càng thêm bình tĩnh.
Chỉ là ngờ Lưu Thư chủ động tìm đến nàng.
Thấy bốn phía , Lưu Thư cũng vòng vo tam quốc nữa, thẳng mắt nàng mà .
“Đây là kế hoạch của ngươi ? Không ngoài dự liệu của , ngươi động tay động chân ly rượu mơ của Quận chúa do tỳ nữ của ngươi đưa? Cho nên con ngựa đó mới xông thẳng về phía Quận chúa!”
“Trong túi thơm của ngươi rốt cuộc gì?! Ngươi sợ thảm kịch ba năm tái diễn, tự chơi c.h.ế.t ? Đó là Gia Nghi Quận chúa đấy! Ngươi lấy lá gan lớn ??”
Mọi chuyện , Lưu Thư đều ở một bên, rõ mồn một.
Ba năm vụ việc đó, nàng cũng mặt, thậm chí tận mắt chứng kiến Ấn Uyển Quận chúa mang như thế nào, và giúp Ấn Ngu gánh tội .
Khi đó Ấn Uyển cô độc vô viện, cố gắng cầu cứu mặt, nhưng ngay cả ca ca nàng là Ấn Hành cũng , của nàng cũng dám tiến lên.
Lúc đó nàng cũng mẫu giữ chặt, thể hành động khinh suất.
Cho nên Ấn Uyển ai bảo vệ, giáng nô tỳ, rời khỏi Ung Đô, đưa đến phủ Quận chúa ở đất phong chịu ba năm giày vò.
Nàng thể hiểu, hôm nay Ấn Uyển bày kế, là Ấn Ngu cũng nếm thử mùi vị hãm hại.
ngay cả nàng, e rằng cũng ngờ, Ấn Hành và những khác, bảo vệ Ấn Ngu đến thế.
Sự tương phản , ngay cả Lưu Thư trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Ấn Uyển chỉ : “Thư tỷ tỷ nghĩ nhiều , nhưng nếu tỷ cứ cố chấp nghĩ như , cũng còn lời nào để .”
“Thế nhưng cho dù kế là do , thì chứ? Vừa tỷ cũng thấy , Ấn Ngu nhiều bảo vệ như , quả thật may mắn hơn nhiều.”
“Hơn nữa, là nàng tự cho con ngựa yêu quý của ăn cỏ hóa điên.”
Cỏ hóa điên?
Thấy Ấn Uyển rời , Lưu Thư phía lưng chợt lạnh! Chẳng lẽ… thứ bên trong túi thơm đó, là một mùi hương thể dụ ngựa phát điên?
Kế , vốn dĩ là Ấn Ngu bày để hại nàng?
Nàng hít một khí lạnh thật sâu, còn kịp phản ứng, Lưu Dần đột nhiên xông , chặn đường Ấn Uyển, ánh mắt rực lửa nàng chất vấn.
“Ấn Uyển, ngươi vì giúp Ngu nhi cầu xin? Rõ ràng là ngươi cứu Quận chúa! Nếu ngươi cầu xin thì Ngu nhi căn bản sẽ chịu giày vò như ! Ngươi là nhị tỷ tỷ của Ngu nhi, là kẻ chiếm đoạt nàng…”
“Tiểu công gia chiếm đoạt cuộc sống sung túc của thiên kim Bá phủ mười mấy năm ư? Cho nên đương nhiên bảo vệ nàng , đương nhiên bao che tội cho nàng ?”
“Tiểu công gia hình như quên , nàng gánh tội một , ba năm bảo vệ tính mạng của nàng , cũng bảo vệ tính mạng của mấy chục trong Bá phủ! Hơn nữa, khi trở về ép lấy máu, suýt nữa mất mạng, cũng đủ để trả ơn .”
“Vậy nên, lấy gì chịu tội của nàng ?”
Lưu Dần nàng một phen như , những lời kịp nghẹn cứng trong cổ họng.
vẫn tranh luận lý lẽ: “Chỉ bởi vì ngươi là nhị tỷ tỷ của nàng !! Bởi vì ngươi bây giờ cũng là Bá phủ!”
Ấn Uyển , nhưng còn đợi nàng mở miệng, Lưu Thư giáng một quyền tới.
Lưu Dần vẻ mặt khó tin tỷ tỷ của , mày nhíu chặt, tức giận : “A tỷ ngươi điên !!”