NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 994
Cập nhật lúc: 2024-10-01 13:45:58
Lượt xem: 14
Kể từ năm 2003, sau khi cuộc chiến tranh ở Iraq bùng nổ, tình hình ở vùng Trung Đông vẫn rất căng thẳng, rất nhiều nơi nằm trong tình trạng không chính phủ. Bên kia loạn lạc nư vậy, cho dù Đình Tử không tình báo cho cô, cô cũng sẽ cử lính đánh thuê sang, theo dõi 24 giờ đồng hồ, bảo vệ Diệp Thành, như thế cũng sẽ không khiến Bọ Cạp nghi ngờ.
“Ngài Kiều, tôi sợ cậu sẽ…”
“Đừng nhắc đến ba chữ kia với tôi! Tôi không tin! Hoa Nhụy, cậu đừng mê tín, không phải đã hỏi me rồi sao, không phải bà ấy cũng không nói được nguyên do sao, cậu đừng không cho Diệp Thành đi, đó là sứ mệnh của một quân nhân của anh ấy!”. Diệp Kiều ngắt lời Hoa Nhụy, cô không muốn nhắc đến chuyện kia.
Mấy năm nay, cô vẫn dung cảm kiên định sống mỗi ngày, không lo sợ không đâu, không buồn lo vô cớ những chuyện ngu xuẩn.
Lúc này, Hoa Nhụy đang đứng trong phòng bếp, cầm điện thoại di động, một tay xoa trán.Mỗi lần cuối năm về quê, hỏi me chuyện này, bà đều tỏ vẻ nghiêm túc không chịu tiết lộ, như thể sẽ lộ thiên cơ vậy đó.
Cũng không phải cô mê tín, chẳng qua từ nhỏ đến lớn cô đã từng gặp không ít chuyện mà khoa học không giải thích được, sợ rằng sẽ thật sự có điều gì đó xảy ra với mình.
“Được, tôi nghe lời cậu”. Bây giờ cô vẫn lo lắng cho Diệp Thành nhất, tin tức mỗi ngày đều phát tình hình bên kia, hầu như mỗi ngày đều có các vụ đánh b.o.m liều c.h.ế.t xảy ra, người của Diệp Kiều cũng không thể cứu được anh.
Nhìn thấy Diệp Thành bước tới, cô lập tức cúp điện thoại.
“Hoa Nhụy, chúng ta nói chuyện đi!”. Diệp Thành nhìn cô với vẻ mặt nghiêm trọng và nói.
Anh làm sao vậy? Lẽ nào anh đã nghe thấy những gì cô nói với ngài Kiều rồi sao?
Hoa Nhụy kinh hãi, cô đã hứa với Diệp Kiều là tuyệt đối sẽ không nói với bất cứ kẻ nào về chuyện cô sống lại.
Diệp Kiều cũng không nói với cô rằng kiếp trước rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì, có một vài thứ cô ấy ngại mở miệng.
“Chuyện gì?”.
Diệp Thành đi tới phòng khách trước, nghiêm túc nhìn cô: “Hoa Nhụy, em có người khác ở bên ngoài rồi phải không?”
Câu hỏi này quả thật khiến Hoa Nhụy chấn động, cũng âm thầm thở phào nhẹ nõm, may mà anh không nghe thấy cô nói chuyện điện thoại.
“Diệp Thành, anh có ý gì? Sao em lại có thể có lỗi với anh?”. Hoa Nhụy tức giận nói, nhìn anh mặc đồ ở nhà, từ đầu đến chân anh, ngay cả bít tất cũng đều do cô cẩn thận lựa chọn, nghĩ đến chuyện chẳng mấy chốc anh sẽ gặp nguy hiểm là tức giận anh không thôi.
Diệp Thành nhìn cô vợ càng ngày càng có phong phạm của một người phụ nữ quyền lực, rất sợ cô ra ngoài cám dỗ, anh sẽ thất sủng.
“Tối hôm qua anh nói với em, có một bạn học nữ trước kia tìm anh có việc, anh giúp, em thế mà lại không ghen không chất vấn anh!”. Anh lo cái tên miệng thúi Lục Bắc Kiêu kia sẽ tiết lộ chuyện này ra ngoài, khiến Hoa Nhụy hiểu lầm, thế là tối hôm qua anh đã chủ động lấy cái bàn giặt đã cất ra, chờ bị bà xã đại nhân phạt quỳ, kết quả, cô làm như không nghe thấy, còn nói: “Giữa bạn học cũ hẳn là có qua có lại, không chừng lần sau anh sẽ nhờ người ta giúp đỡ đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-994.html.]
Sau đó ở trên giường, khi anh và cô xxoo, cô cũng không tập trung.
Không phải thay lòng đổi dạ thì là gì?
Hoa Nhụy: “???”
Giờ cô mới hiểu ý anh.
Bây giờ cô chỉ lo đến chuyện sống c.h.ế.t của anh, nào có tâm tư mà đi ghen tuông bậy bạ!
Cô cũng không nói gì, đi thằng vào phòng ngủ, lấy ra một cái hộp từ trong ngăn kéo tủ đầu giường, nhanh chóng trở về, đưa cái hộp cho anh.
Diệp Thành nhìn thấy logo trên cái hộp, kích động đến mức hai mắt tỏa sáng, nhanh chóng mở ra, quả nhiên, một chiếc Patek Philippe trị giá hàng triệu đang nằm bên trong!
Mẹ kiếp!
Cái này đắt hơn cái mà năm đó em gái tặng cho cái tên c.h.ế.t tiệt họ Lục kia nhiều!
Cố Diệp Phi
“Còn cảm thấy em có người khác ở bên ngoài nữa không? Nếu em có người khác bên ngoài, thì em đầu tư nhiều tiền bạc như thế lên người anh để làm gì? “. Hoa Nhụy khí phách nói.
Cô cũng không khỏi vui mừng trong lòng, năm đó ở sân bay, cô đã hào phóng nói với anh rằng, sau anh cô sẽ nuôi anh giống như Diệp Kiều nuôi Lục Bắc Kiêu vậy!’
Bây giờ, cô đã làm được rồi!
“Bã xã thân yêu!”. Diệp Thành đã xum xoe đeo đồng hồ nổi tiếng vào rồi, hôn lên mặt Hoa Nhụy một cái mãnh liệt.
Còn nghi ngờ cái bíp nữa à!
Bà xã anh chỉ hào phóng mà thôi!
Sau này, khi thu hậu toán trướng*, Diệp Thành có lẽ sẽ tự vả vào mặt!
(*) Thu hậu toán trướng: sau sự việc mới biết ai đúng ai sai, ai được ai mất.
Diệp Kiều lết tới phòng ăn như một kẻ tàn phế, Lục cầm thú cười khẽ với cô, mở nắp tô canh lớn ở giữa bàn ăn ra: “Gà ác hầm đan sâm và hồng hoa, trên mạng nói rất thích hợp tư âm bổ thận cho nữ giới! Bà Lục, mời em ăn hết cái nồi này nhé!”