NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 987
Cập nhật lúc: 2024-10-01 13:43:47
Lượt xem: 15
Nghe những lời của Giang Ca, Diệp Kiều nhìn bé gái đang uống sữa trong tay cô ấy, yết hầu nghẹn lại, buồn cho Giang Ca, cũng buồn cho Kiều Sênh.
“Giang Ca, Quách Mỹ Anh vốn không phải mẹ ruột của Kiều Sênh, cô ta vì để con gái ruột của cô ta có thể gả cho Kiều Sênh mà tính kế cô, làm Kiều Sênh hiểu lầm cô, ép các cô chia tay. Tai nạn xe cũng là cô ta mua kẻ g.i.ế.c người làm ra, Kiều Sênh vẫn luôn không biết. Lúc Kiều Sênh biết được, cô đã xảy ra tai nạn c.h.ế.t rồi. Nhưng rất nhanh anh ta đã nghi ngờ cô bị hại chết, cố ý đồng ý với Quách Mỹ Anh đính hôn với Bạch Tuyết, là vì muốn tóm bằng chứng phạm tội của cô ta.” Diệp Kiều kích động nói, vì chuyện người yêu nhau bỏ lỡ nhau này, tình nhân trải qua sinh ly tử biệt mà buồn bã.
Giang Ca lại nhắm mắt, hít sâu.
“Nói gì cũng đã muộn rồi, cô Diệp, cô đừng nói cho Kiều Sênh biết tôi còn sống, không còn ý nghĩa gì nữa. Mời cô đi cho.” Giang Ca xoay đầu nhìn cô, nở nụ cười gượng gạo nói.
“Không, tôi sẽ nói với anh ta, anh ta thấy được cô vẫn còn sống chắc chắn vô cùng vui vẻ, cô không biết đâu, hiện giờ anh ta đang ở quê cô, mỗi năm anh ta đều muốn đến đó ở một khoảng thời gian, anh ta mở một quán trọ, tên là Sênh Ngôn Dao.”
Nào sợ Giang Ca đã kết hôn, có con với người đàn ông khác, cô tin rằng, Kiều Sênh si tình, thấy được cô ấy vẫn còn sống, chắc chắn cũng cực kỳ vui mừng.
“Cô Diệp, hà cớ gì cô lại cho anh ta gặp được tôi, chỉ càng thêm đau khổ thôi. Chị của tôi, kết cục cũng là vì anh ta mà chết, cả đời này của tôi, sẽ không còn dính líu gì với anh ta nữa. Xin cô đi đi, không tiễn.” Giang Ca bình tĩnh nói, ngữ khí vẫn kiên định như thế.
Diệp Kiều chán nản đứng dậy: “Rõ ràng cô chưa chết, lại không xuất hiện, là muốn báo thù anh ta, khiến anh ta đau khổ sao?”
Cố Diệp Phi
“Cứ coi như là vậy đi. Còn nữa, tôi còn sợ bị mẹ anh ta phát hiện tôi chưa chết, lại g.i.ế.c tôi. Tôi và chị mình xảy ra tai nạn cùng lúc, chị tôi cùng cơ thể của chị ấy bảo vệ tôi, để tôi chạy đi. Chúng tôi biết là cố ý g.i.ế.c người, trước đó có nhận được uy h.i.ế.p c.h.ế.t chóc, hôm đó chúng tôi đang định ra nước ngoài. Loại đau khổ này, hận thù này, mãi mãi tôi sẽ không quên. Cho nên, xin cô hãy đặt mình trong hoàn cảnh của tôi, đừng để Kiều Sênh xuất hiện trong thế giới của tôi, cho tôi thêm phiền phức nữa.” Giang Ca còn đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ, nghiêng đầu qua, ngẩng mặt nhìn Diệp Kiều, cắn răng nói ra từng câu từng chữ.
Trong đôi mắt cô ấy, lấp lánh nước mắt.
Diệp Kiều nghe lời nói của cô ấy, yết hầu nghẹn lại, đầu mũi chua xót, đau lòng cho cặp chị em này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-987.html.]
“Năm đó, ngay cả cơ hội và dũng khí thu nhận hài cốt của chị mình mà tôi còn chẳng có, chị tôi dùng hơi thở cuối cùng đưa hộ chiếu và chứng minh nhân dân của chị ấy cho tôi, đặt của tôi vào túi của chị ấy.”
“Giang Ca, người hại cô là Quách Mỹ Anh, đã nhận lấy trừng phạt của pháp luật rồi, bị kết án tù chung thân. Cô không cho tôi nói với Kiều Sênh, tôi có thể giúp cô giấu anh ta, còn nữa, tôi có thể giúp mẹ con cô, đây là danh thiếp của tôi.” Diệp Kiều nói xong, đặt danh thiếp lên tủ.
“Cảm ơn.” Giang Ca thờ ơ nói.
Diệp Kiều ra khỏi căn phòng chỉ vỏn vẹn khoảng mười mấy mét vuông, Lục Tiểu Cổn đứng ở đầu cầu thang chờ cô, Diệp Kiều nâng tay xoa đầu con trai: “Lục Tiểu Cổn, cô ấy là bạn gái của cậu con, Giang Ca. Mẹ hơi mệt, con dắt mẹ đi đi.”
Lục Tiểu Cổn ấm áp nắm chặt lấy bàn tay hơi lạnh của cô.
Hai mẹ con từ trong cầu thang tối tăm chật hẹp đi xuống, Lục Tiểu Cổn một đường nhắc nhở cô cẩn thận bậc thang.
Cha Lục đứng bên mui xe SUV, nhìn hai mẹ con họ tay trong tay đi ra từ trong tòa nhà, không kiềm được nhướng mày, một mùi chua dâng lên.
Anh phát hiện, cùng với sự lớn lên của Lục Tiểu Cổn, hình như mẹ con họ càng lúc càng thân thiết.
Lục Tiểu Cổn thấy cha, vội bỏ tay Diệp Kiều ra: “Diệp Kiều thối, người lớn vậy rồi còn sợ tối, bảo con dắt người đi.”
Cậu bé nói xong, lập tức lên xe.
“Bà Lục à, sợ tối sao không gọi chồng em chứ?” Hủ giấm lớn họ Lục tiến về trước, nhìn cô, chua lè nói.