NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 972
Cập nhật lúc: 2024-10-01 13:38:41
Lượt xem: 18
Chuyện Từ San nhận hoa hồng rõ mồng một trên văn kiện.
Từ San c.h.ế.t lặng ở hiện trường, đồng nghiệp khác cũng ngơ ngác, đồng thời họ nghĩ rằng bộ phận mua bán như cô ta nhận hoa hồng cũng không có gì đáng kinh ngạc. Nhưng lúc trợ lý tổng giám đốc báo ra mức hoa hồng mà cô ta đã nhận, mọi người đều hoảng sợ, không ngờ cô ta tham đến thế.
Mà chuyện này cũng là Hoa Nhụy phát hiện và thu thập chứng cứ.
“Bộ phận chúng ta vẫn luôn muốn làm ra một vụ kinh doanh thương vụ điện tử tốt, hy vọng giá cả bên cô rẻ chút, kết quả, cô cứng ngắc cắn lấy giá nhập vào, làm hại đến hiệu quả vốn có của hoạt động kinh doanh chúng ta, giám đốc Từ nhét hết lợi nhuận vào túi riêng của mình rồi.” Hoa Nhụy chế nhạo nói.
“Hoa Nhụy, đây là cô làm?” Từ San kích động nói.
Cố Diệp Phi
“Phải đó, nhân viên của tôi sau khi điều tra thị trường phát hiện, giá sách trong nhà sách Tân Hoa Xã đều rẻ hơn chúng ta, còn tiệm sách nhà cô tôi mở lúc trước, cô ấy nói cho tôi giá nhập sách bình thường nên là bao nhiêu, tôi phát hiện, giá nhập hàng cô cho tôi cao bất thường.” Hoa Nhụy sắc bén nói, cô ấy không phải là quản lý nghiệp vụ bình thường, cô ấy đi cửa sau từ Adam, giúp ông điều chỉnh thương vụ trong nước.
Sắc mặt Từ San đỏ rực, cô ta ngán chân Hoa Nhụy, kết quả lại tự ngán chân mình.
Không lâu sau thì có cảnh sát đến bắt Từ San đi, công ty đã báo án trước rồi.
“Nữ thần may mắn, sao lại đến muộn?” Cuộc họp tan, Hoa Nhụy bị Adam giữ lại, tổng giám đốc trông có vẻ nghiêm nghị lạnh lùng lại quan tâm hỏi han Hoa Nhụy.
Hoa Nhụy quả thật là nữ thần may mắn của ông.
Năm ấy nếu cô ấy không lớn gan, chân thành leo 21 tầng lầu khiến khách hàng cảm động, công ty họ sẽ không thoát khỏi nguy cơ lần ấy.
“Adam, ông cũng quá nghiêm khắc rồi đấy. Tôi đến trước 1 phút, không có đến trễ.” Hoa Nhụy nhún vai, cười nói.
Adam chú ý đến ngón áp út tay trái của cô đeo nhẫn kim cương 5cara, dáng vẻ hiểu rõ tường tận: “Còn được, con trai cô lớn thế rồi, không cần nghỉ thai sản.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-972.html.]
“Qủy hút máu.” Hoa Nhụy không vui nói, cô và Adam giống như bạn bè vậy.
Diệp Kiều đã nói với cô ấy từ lâu, bảo trước tiên cô ấy cứ làm việc ở AMZ cho tốt, tương lai họ sẽ tự làm một mối, dã tâm của Hoa Nhụy cô ấy cũng không nằm ở mức lương hàng năm chỉ có bốn trăm ngàn.
Cô ấy xin Adam nghỉ phép, về dặn dò bộ phận vài việc thì rời đi.
Hiếm khi nhà họ Diệp gần như đông đủ toàn bộ thành viên, ngay cả cha mẹ Diệp Thành cũng từ tỉnh ngoài chạy về, họ nhìn thấy cháu nội đã được bốn tuổi, vui mừng không kịp.
Các cô cả vẫn còn một bụng dị nghị với Hoa Nhụy, nhân lúc Tiểu Mục Đầu chạy ra ngoài với Lục Tiểu Cổn, họ ngang tàng, không ngừng đo đếm lỗi của Hoa Nhụy.
“Hoa Nhụy này cho rằng cô ta dẫn Mục Mục về nhà thì chúng ta đã vui vẻ rồi? Cháu chắt trai của ông cụ Diệp nhà ta lưu lạc bên ngoài ba năm, lỡ truyền ra thì người ngoài nói làm sao, nhà chúng ta nói sao về Mục Mục?” Cô cả tức giận nói.
Diệp Kiều ngồi bên sô pha, không nói gì.
“Chính là ý này, hiện giờ mọi người hỏi tôi rốt cuộc Mục Mục có phải con riêng của Diệp Thành không, tôi ngoại trừ nói Diệp Thành đã thì lĩnh chứng với Hoa Nhụy bốn năm trước rồi nhưng vẫn luôn không làm lễ cưới, thì không biết nên trả lời thế nào.” Người cô lớn cũng tức giận nói.
Lúc này, cô út ra ngoài nghe điện thoại, không chen miệng.
“Hoa Nhụy này quá ích kỷ rồi, cô ấy chỉ lo cho cảm nhận của cô ấy, không quan tâm cảm nhận của Diệp Thành và con trai, Mục Mục đáng thương, lớn vậy rồi cũng chưa ở bên cạnh cha.” Cô hai cũng nói.
“Cô ấy ra ngoài bốn năm, còn tưởng bản thân bay lên cành cây trở thành phượng hoàng rồi, nhưng chẳng qua chỉ là một quản lý lương một năm bốn trăm ngàn, nhà chúng ta một năm không trả nổi cho cô ấy bốn trăm ngàn hay sao?” Cô cả lúc này lại chen miệng nói.
Cô út vui vẻ cười ha ha tiến vào, đi đến trước mặt Diệp Kiều: “Kiều Kiều à, cảm ơn con giúp nha, khoản tiền của lô sách ấy chuyển vào tài khoản của cô rồi. Tảng đá trong lòng cô coi như xong rồi, lần này cô xem mấy người bên nhà chồng cô cười nhạo cô thế nào.”
Cô út mấy năm nay gần như vẫn luôn làm nội trợ, chịu không ít khinh bỉ ở nhà mẹ đẻ, hai năm trước cô ấy định giành tiếng nói, tự bỏ vốn làm ăn, mở mấy tiệm sách, kết quả làm ăn ê ẩm, sang tiệm, nhưng còn lại năm mươi ngàn quyển sách bán không được, bị nhà chồng cười nói thảm quá.
“Cô út, cô cảm ơn sai người rồi. Lô sách này là Hoa Nhụy giải quyết giúp cô đó. Người cô nên cảm kích là cậu ấy.” Diệp Kiều miệng cười lòng không cười nói.