NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 936
Cập nhật lúc: 2024-10-01 11:02:05
Lượt xem: 7
Nhà ga số 1.
Người đàn ông lạnh lùng mặc đồ đen, đeo kính rấm, kéo một chiếc vali hành lý nhỏ màu đen đi tới quầy đăng ký đặc biệt dành cho khách vip để làm thủ tục, nhân viên chỉ nhìn giấy tờ của anh một cái rồi làm dấu tay “mời”, ngay cả vali hành lý cũng không cần mở ra cho bọn họ kiểm tra.
Những hành khách xếp thành hàng dài như rắn để chờ làm thủ tục xôn xao nhìn anh, vừa ghen tị vừa tò mò!
Ghen tị vì anh không cần xếp hàng, tò mò về thân phận của anh.
Cố Diệp Phi
Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng và cà vạt, kinh râm che đi nửa khuôn mặt anh, anh kéo vali hành lý đi về phía cổng kiểm tra an ninh, lại còn đi vào lối đặc biệt.
Vừa vào cổng kiểm tra an ninh thì điện thoại di động reo lên.
Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, khóe miệng anh hơi nhếch lên, thời gian còn sớm, vẫn có thể bị cô mắng mấy phút.
“Bà Lục, em mắng đi, anh nghe!”. Anh trầm giọng nói, là thật lòng muốn tốt cho cô, buổi sáng cô thế mà lại bỏ thuốc tránh thai vào café của anh thay vì đường, còn thả mấy viên!
“Ngài Lục, mời ngài lập tức đến nhà ga số một, đưa thẻ căn cước của tôi cho tôi, tôi lấy thẻ lên máy bay!”. Giọng nói sâu xa và đắc ý của bà Lục vang lên.
Cho nên, cô tới sân bay rồi?!
Không thể nào, cửa bị anh khóa, ngay cả cửa sau cũng bị anh cho người hàn lại, cô làm sao mà trốn được?
“Bà Lục, em đang trêu anh à? Ngoan ngoãn ở nhà chờ, nhanh nhất là ngày mốt anh sẽ về!”. Anh trầm giọng nói, sau đó bước lên thang cuốn.
“Ngài Lục, không tin thì ngài nhìn xuống tầng một đi!”. Giọng nói đắc ý của Diệp Kiều vang lên.
Lục Bắc Kiêu đứng ở tầng hai, nhìn xuống tầng một, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người phụ nữ bé nhỏ đang vẫy tay với anh ở đại sảnh tầng một!
Cô thế mà lại thật sự đuổi theo!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-936.html.]
Giây trước anh vừa đến, giây sau cô đã đi theo! Đúng là thần tốc!
…
Trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của người đi đường, người đàn ông lạnh lùng đi tới bên người phụ nữ xinh đẹp đeo kính râm!
“Làm sao em trốn ra được?”. Toàn thân anh lạnh lẽo, thấp giọng chất vấn, nhìn vẻ mặt đắc ý của cô!
“Em đập cửa trước!”. Diệp Kiều khí phách nói.
Anh bịt cửa sau, không bịt cửa trước, cho nên, ngay trước mặt hai ông cụ già, hai đứa nhỏ, lính cảnh vệ, cô nhảy ra khỏi cửa trước từ trên tầng hai!
Lục Bắc Kiêu khẽ cắn môi, trừng mắt nhìn cô: “Một mình em? Diệp Kiều, em giỏi lắm! Em không sợ giữa chừng xảy ra chuyện gì à?”
Diệp Kiều tỏ vẻ không sao, để mặc anh quở trách, dù sao cô cũng phải đến tỉnh Y, còn phải tìm được Đại Ngốc?
Lục Bắc Kiêu tức giận đến mức không nói lời nào, kéo cánh tay cô, đi về phía quầy lấy thẻ lên máy bay, Diệp Kiều đắc ý cong môi.
Người đàn ông lạnh lùng không nói một lời, dẫn một mỹ nữ có mái tóc xoăn, mặc cái áo khoác cùng kiểu với anh đi tới lối đi đặc biệt, làm thủ tục rồi lại đến cổng kiểm tra an ninh.
Tỉ lệ mua vé hạng nhất rất thấp, mặc dù Diệp Kiều mua vé sau, nhưng vừa vặn ngồi đối diện với anh, vừa ngồi vào chỗ, anh đã giúp cô thắt dây an toàn: “Diệp Kiều, bây giờ anh đang rất tức giận, em tốt nhất đừng có chạy lung tung! Bây giờ anh không muốn nói chuyện với em đâu!”
Anh ngồi xổm bên cạnh ghế cô, nhìn bà Lục nghịch ngợm ngang bướng, nghiêm túc nói.
“Lục Bắc Kiêu, anh lừa em trước, anh còn lý luận?”. Cô cắn răng, thấp giọng nói, sau đó đeo bịt mắt lên, ngủ bù!
Anh cũng về chỗ mình, đeo kính râm lên, không để ý đến cô, nhưng hai con mắt sau kính râm vẫn chăm chú nhìn cô.
Cô ngủ hơn nửa tiếng rồi tháo bịt mắt xuống, người nào đó đeo kính râm ở đối diện cũng không biết đã ngủ chưa, không nói một lời nào, toàn thân lạnh lẽo.
“Quý ông này, xin hỏi, anh là người ở đâu?”. Diệp Kiều nhàm chán quá, cố ý giả vờ không biết anh, đến gần hỏi.