NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 914
Cập nhật lúc: 2024-10-01 10:52:53
Lượt xem: 12
Cái tên Mặc Thiển này đúng là một người điên!
Vừa rồi nể tình anh ta là bệnh nhân tâm thần, hơn nữa lại là nhân cách của Mặc Thâm, không có sức công kích, nên anh mới không bắn, dù sao quân nhân cũng không thể g.i.ế.c người lung tung!
Nếu không thì đã sớm b.ắ.n c.h.ế.t anh ta rồi!
Chiếc xe việt dã vượt qua đường lửa, xa xa, Mặc Thiển chơi rất vui, đối với anh ta mà nói, cái này giống như đang chơi game vậy, vô cùng kích thích!
Trên sân huấn luyện, khói mù mịt khắp nơi, hầu như không nhìn thấy chiếc xe việt dã, không nhìn thấy đồ chơi của anh ta nữa, Mặc Thiển hơi nóng ruột, đang tìm kiếm thì đột nhiên nhìn thấy chiếc xe việt dã lao về phía mình, anh ta kinh hãi!
Anh ta lập tức lách mình né tránh!
Lục Bắc Kiêu híp mắt, nhìn Mặc Thiển qua kính chiếu hậu, quay đầu xe, lại phóng về phía anh ta!
Mặc Thiển sợ đến mức chạy tán loạn, Lục Bắc Kiêu lái xe ép anh ta vào góc nhà, Diệp Kiều ở trên xe bị xóc đến mức trời đất quay cuồng, một tay vẫn nắm chặt áo Lục Bắc Kiêu!
Lúc này, chiếc xe việt dã đột nhiên dừng lại!
Đồng hồ xăng cho thấy, hết dầu rồi!
Bỗng thấy Mặc Thiển chạy vào sân từ cửa hông!
“Xuống xe! Theo sát anh!”. Anh xuống xe, đi vòng qua ghế phụ, ôm cô xuống xe, sau đó, nắm tay cô đi về phía trước, lúc này, năm con sói đói đã tấn công về phía bọn họ!
“Anh Kiêu, là sáu con, phải không?”. Diệp Kiều sợ mình lại xuất hiện ảo giác, trầm giọng hỏi.
“Đúng!”. Lục Bắc Kiêu đặt s.ú.n.g vào tay cô: “Chỉ còn lại một viên đạn thôi, cho em dùng phòng thân, theo sát anh!”
Cố Diệp Phi
Nói xong, anh lại rút d.a.o găm ra!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-914.html.]
Sói đói hung mãnh nhào tới, anh đưa chân đạp, một tay dùng d.a.o đâm, Diệp Kiều đưa lưng về phía anh, đối phó sau lưng anh.
Mặc Thiển đứng trong sân, nhìn hai vợ chồng họ g.i.ế.c năm con sói còn sót lại từng con một, anh ta tức giận đến mức siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên, anh ta lập tức huýt vài tiếng sáo, thấy Diệp Kiều đột nhiên đi về phía bê này, còn Lục Bắc Kiêu thì bị hai con sói đói quấn lấy, khóe miệng anh ta nở nụ cười đắc ý.
“Diệp Kiều! Em làm gì thế?!”. Cánh tay anh bị sói đói cắn, nhìn thấy Diệp Kiều đi vào sân, anh rống to hơn, Diệp Kiều cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi vào bên trong!
“Nhóc con!”. Lục Bắc Kiêu lại rống lên, con d.a.o bên tay phải đ.â.m thẳng vào trái tim con sói đói, sau đó cánh tay mạnh mẽ lập tức rút ra.
Con sói đói cuối cùng lại hung dữ nhào về phía anh, còn Diệp Kiều đã vào sân, cô trông giống như một người máy vậy!
Diệp Kiều ma xui quỷ khiến đi vào nhà chính, trong tay cô còn cầm khẩu s.ú.n.g phòng thân mà Lục Bắc Kiêu đưa cho cô, Mặc Thiển đứng cách đó không xa, khóe miệng nở nụ cười nhìn cô.
Anh ta cầm một cái ống tiêm trong tay, trong ống tiêm là máu, anh ta đi về phía cô, Diệp Kiều vẫn không nhúc nhích, giống như khúc gỗ, cánh tay bị anh ta cầm lấy: “Cô khiến tôi bị lây HIV, tôi cũng phải hủy hoại cô!”.
Anh ta hung ác nói.
“Diệp Kiều!”. Lục Bắc Kiêu tìm đến, Mặc Thiển lập tức kìm cặp hai bên Diệp Kiều, cầm ống tiêm trong tay, kim tiêm nhọn hoắc kề lên cổ Diệp Kiều!
“Đừng lại đây!”. Mặc Thiển hung ác nói.
Lục Bắc Kiêu nhớ đến chuyện Mặc Thiển có khả năng bị lây HIV, mà trong ống tiêm là máu, anh lập tức hiểu ra, trong tích tắc, anh bị cảnh tượng nguy hiểm đó cướp mất hơi thở, còn Diệp Kiều thì như người chết, vẫn không nhúc nhích!
“Diệp Kiều! Em tỉnh lại đi! Anh là Lục Bắc Kiêu!”. Cặp mắt anh đỏ lên, rống to.
“Mẹ nó anh câm miệng lại cho tôi! Diệp Kiều, nổ s.ú.n.g về phía anh ta, b.ắ.n c.h.ế.t anh ta!”. Mặc Thiển tức giận nói, sau đó, anh ta nở nụ cười nham hiểm, chỉ huy Diệp Kiều.
Diệp Kiều thế mà lại thật sự giơ s.ú.n.g lên, nóng s.ú.n.g nhắm ngay Lục Bắc Kiêu.
Lục Bắc Kiêu hít ngược vào một hơi, siết chặt nắm tay, anh không tránh, đôi mắt không hề chớp lấy một cái, chăm chú nhìn vào đôi mắt vô hồn, trống rỗng của Diệp Kiều.