NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 906
Cập nhật lúc: 2024-10-01 10:46:11
Lượt xem: 7
“Muốn chạy trốn? Không sợ bị những con sói này ăn tươi nuốt sống làm bữa tối sao? Chúng nó đã rất lâu rồi không ăn thịt, đều đói bụng đến mức hung ác!”. Một giọng nam tà ác vang lên từ đỉnh đầu phía sau, Diệp Kiều lập tức bước tới hai bước mới xoay người lại.
Người đàn ông không biết đã thay tây trang từ lúc nào, hai tay đút trong túi quần, đang cười xấu xa nhìn cô.
“Ở đây có tổng cộng hai mươi con sói đói, rải rác ở các ngõ ngách, không sợ c.h.ế.t thì chạy đi!!”. Mặc Thiển lại nói, sau đó cũng xoay người.
Cái tên Mặc Thiển này, không phải tà ma bình thường đâu! Thế mà lại dùng sói để trông nhà!
Cô lập tức đuổi theo anh ta, so với những con sói đói có thể ăn tươi nuốt sống cô thì anh ta vẫn tương đối an toàn hơn một chút!
“Mặc Thiển! Anh lấy đâu ra nhiều sói như vậy?!”. Cô đi theo anh ta vào nhà chính.
Mặc Thiển căn bản không để ý đến cô.
Anh ta bước vào cửa, cô theo sát phía sau.
Bên trong phòng khác được bày trí rất đơn giản, ghế salon, bàn trà được làm từ gỗ lim, chiếc tủ để đồ cổ đặt dựa vào tường, trong đó để những đồ sứ cổ tuyệt đẹp, treo trên tường là khung ảnh thời bấy giờ, trong khung ảnh là một tấm hình đen trắng!
Cô tò mò đi tới, ngửa đầu nhìn khung ảnh.
Trên tấm hình trắng đen là hai cậu bé giống nhau như đúc đang chơi đùa, thật sự là giống nhau như đúc, không phân biệt được ai với ai.
Phía sau còn có hai bức ảnh màu bảy tấc, là bọn họ trong dáng vẻ thiếu niên, chụp ở tiệm chụp ảnh, đều mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tóc rẽ ngôi lệch, dáng vẻ hăm hở.
“Đây là anh và Mặc Thâm à?”
Mặc Thiển vẫn không để ý đến cô.
“Mặc Thâm đâu rồi? Anh bắt tôi tới, anh ấy có biết không?”. Diệp Kiều lại hỏi.
“Mặc Thâm đang ngủ, cô đừng làm ồn! Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút, tuy Mặc Thâm thích cô, nhưng tôi ghét cô! Con nhóc cô, hoàn toàn phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô đâu!”. Mặc Thiển lạnh mặt, nhìn cô chằm chằm, oán hận nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-906.html.]
“Chuyện tốt của anh? Làm cho Quách Mỹ Anh nắm quyền Hoa Nguyên? Nuốt công ty của tôi? Nếu tôi đoán không lầm, hai cổ đông lớn rút vốn khỏi công ty tôi, cũng do người của anh làm đúng không?!”. Cô nhìn Mặc Thiển đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế salon, chất vấn.
Bây giờ cô mà nói cho anh ta biết, khả năng anh ta bị HIV rồi, thì anh ta có thẳng tay g.i.ế.c cô không nhỉ?
Hay là thôi đi…
“Xem như cô không ngốc! Lần này cô gặp may đấy!”. Mặc Thiển mở hai mắt ra, liếc nhìn cô, lạnh lùng nói.
Nói như thể có lần sau vậy, chờ Lục Bắc Kiêu tới, chắc chắn g.i.ế.c c.h.ế.t anh!
Cố Diệp Phi
Chiếc đồng hồ cổ treo trên tường cho thấy bây giờ là chín giờ tối.
Đã sáu tiếng kể từ khi cô bị bắt cóc rồi.
Trong sáu tiếng này, có lẽ anh rất nóng ruột, đáng tiếc trên người cô không có công cụ truyền tin gì để có thể liên lạc với anh cả.
Mặc Thiển đi vào phòng ngủ, trong phòng không có phương tiện sưởi ấm gì cả, trên người cô còn mặc đồ công sở phong phanh, lạnh đến mức run rẩy, lại không dám chạy tầm bậy, chỉ có thể co người trong góc ghế salon mà chịu đựng.
Đây là cái nơi quái quỷ gì, đến bây giờ anh Kiêu vẫn chưa tìm đến…
Tiếng chuông điểm mười hai giờ vang lên, Diệp Kiều vừa lạnh vừa đói vừa buồn ngủ, miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, trong lúc mơ mơ màng màng, trên người cô được đắp một cái chăn, nhất thời ấm lên rất nhiều, cô chấn động mãnh liệt!
“Diệp Kiều…”
Một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt cô, cô chợt rụt lui sau.
“Giám đốc Kiều, đừng sợ, là tôi, Mặc Thâm!”. Có lẽ nhận thấy mình đường đột, Mặc Thâm ngồi dậy, lùi về sau một bước, nhìn Diệp Kiều co người trên ghế salon, cười nói.
Bị Mặc Thâm lừa một lần rồi, cô cũng không thể tin người trước mắt rốt cuộc là Mặc Thâm hay Mặc Thiển!
Anh ta trông rất hiền hòa.