NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 899
Cập nhật lúc: 2024-10-01 10:21:09
Lượt xem: 9
Diệp Kiều nhìn vào gương mặt đang hiện hữu ngay trước mắt mình, thật sự là càng nhìn lại càng thấy đói, cảm được hơi thở của anh mỗi khi nói, cô không nhịn được mà ngẩng đầu lên, hôn thật sâu vào môi anh, vô cùng vội vàng, đầu lưỡi nóng bỏng xâm nhập vào khoang miệng của anh, cuốn lấy anh, mút lấy ngụm nước bọt mang theo mùi t.h.u.ố.c lá hỗn loạn kia của anh, không nhịn được mà nuốt xuống, đồng thời còn phát ra âm thanh mút mát mờ ám.
Kết thúc một nụ hôn nồng nhiệt, khi buông ra, giữa hai cánh môi cùng kéo ra một sợi chỉ bạc, “Em không thể thoả mãn anh nữa rồi, chúng ta đình chiến, cứ nhất định phải cho anh ăn no một lần sao.”
Lục Bắc Kiêu cảm thấy rất buồn cười, “Cũng không thèm b.ắ.n một phát đã đình chiến rồi, bà Lục cũng hèn thật!”
Diệp Kiều, “...........”
Thể lực của cô thì sao so được với anh cơ chứ, một lần đó, chiến thuật gì cũng lối ra dùng hết cả,
Cố Diệp Phi
Cầm thú!
Cầm thú cũng không bằng anh!
“Một phát cũng không bắn.” Cô bị chọc tức, xoay đầu lại lớn tiếng mà nói.
“Thật sự không b.ắ.n sao?” Lục Bắc Kiêu cất tiếng hỏi, bàn tay to lớn kéo cà vạt xuống, rồi sau đó, thật quyến rũ mà tháo nút cổ áo sơ mi ra.
Nghe thấy hơi thở của anh, nhìn thấy động tác câu dẫn đó, Diệp Kiều không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Cô cần anh, vẫn luôn rất cần anh.
Nhưng lúc anh không có ở đây, chỉ cần nghĩ tới tình yêu của anh, vậy thì cả người cô sẽ tràn ngập năng lượng cùng ý chí chiến đấu, dũng cảm không sợ.
Đó chính là ma lực của tình yêu, cũng là ma lực mà Lục Bắc Kiêu đã cho cô
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-899.html.]
“Ưm!” Cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa, hôn lấy dáng vẻ nhịn đói đến đáng thương của cô, Diệp Kiều có hơi sửng sốt, sau đó lập tức đưa tay ôm lấy đầu anh, gấp, gáp, nóng bỏng mà hôn môi với anh, anh vừa lôi vừa kéo quần áo trên người cả hai, chỉ trong chốc lát, cả hai gần như không còn gì cả, cứ như vậy tiến vào thật sâu của đối phương chiếm hữu.
Trái tim cần có anh, thân thể cũng cần có anh.
Diệp Kiều hạnh phúc mà quấn chặt lấy anh, tham lam mà tận hưởng hơi thở trên người anh, nghe thấy anh phát ra những âm thanh thô ráp.
“Mặc gia không ổn rồi, chị Anh đã bị bắt, Kiều Phác cũng không bị ung thư gì cả!” Chạng vạng, trời vẫn còn chưa sáng, người đàn ông vừa mở điện thoại ra đã nhận được cuộc gọi của Bạch Đống.
“Sao bà ta cũng vô dụng đến như vậy!” Mặc Thiển cắn răng, lạnh lùng mà nói, “Sớm biết như vậy thì đã mang bà ta cho sói ăn rồi!”
âm thanh đó làm cho hai chân Bạch Đống cũng phải run rẩy.
“Mặc gia, cầu xin ngài nghĩ cách cứu chị Anh ra với!” Bạch Đống cất tiếng cầu khẩn, ông ta và Quách Mỹ Anh cũng bị buộc trên một chiếc thuyền, Quách Mỹ Anh mà ngã, vậy thì sau này làm sao ông ta còn có thể đứng trong Hoa Nguyên được nữa.
“Thứ phế vật đó, còn cứu ra để làm gì?!” Trước mặt Mặc Thiển là một bộ cờ vua, ngón tay thon dài xinh đẹp của anh ta cầm một quân cờ lên, rồi, vứt vào thùng rác.
Quách Mỹ Anh đối với anh ta mà nói, chỉ giống như một quân cờ mà thôi.
Bạch Đống kinh ngạc, gần vua như gần cọp, ông ta cũng không biết ngày nào đó, bản thân rồi cũng sẽ có kết cục như Quách Mỹ Anh.
“Trước khi bà ta ngồi từ, đem toàn bộ cổ phần của bà ta chuyển sang danh nghĩa của “Trịnh Dũng”, nếu như bà ta không cho, vậy thì xuống tay với con gái của bà ta!” Mặc Thiển lạnh lùng nói.
Bạch Đống nghe như vậy thì càng kinh hãi hơn.
Mặc gia này, cũng độc ác quá rồi!
Gác máy, Mặc Thiển liền đi ra khỏi phòng, rất nhanh đã bước vào một gian phòng khác, nhìn về người đang ngủ say trên giường, “Mặc Thâm, vì Diệp Kiều, vậy mà anh lại muốn đối nghịch với tôi, anh thích cô ta như vậy, lại không dám giành lấy, tôi giúp anh giành lại, như vậy không tốt sao?”