NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 897
Cập nhật lúc: 2024-10-01 10:20:30
Lượt xem: 10
Trong giọng nói của anh lộ ra vẻ uy nghiêm rất rõ ràng!
Mặc Thâm cũng vì vậy mà chấn động!
Anh ta đưa mắt nhìn sang Lục Bắc Kiêu dáng người cao lớn cùng khí thế sắc bén ở cửa, rồi lại đảo mắt đi nơi khác.
“Bà xã của tôi có còn cầu ở lại phối hợp điều tra với các người nữa không?” Anh nhìn về phía vị cảnh sát kia, cất tiếng hỏi.
“Không không không, Kiêu gia, là chúng tôi đã hiểu lầm chị dâu rồi, thật vô cùng xin lỗi!” Vị cảnh sát làm nhiệm vụ ghi chép lập tức cất tiếng nhận lỗi.
Lục Bắc Kiêu lại nhìn sang Mặc Thâm: “Ba ngày sau, 1 tháng 12!”
Ngay sau đó, anh liền cúi đầu xuống, dùng giọng điệu dịu dàng nhất mà nói: “Bà Lục, chúng ta về nhà chứ?”
“Ôm em đi!” Chỉ nghe thấy giọng điệu làm nũng phát ta từ người con gái trong lòng anh.
Giây tiếp theo, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nam thần đã dùng một tay bế nữ thần lên, dùng cách bê công chúa mà đưa cô ra khỏi văn phòng, bước xuống bậc thang, hướng đi về phía chiếc xe đang đỗ trong sân.
“Kiêu thần, chị dâu, đi thong thả nha!” Trần Đào đứng hút thuốc bên mái hiên nhìn theo bóng dáng của bọn họ mà nở nụ cười nói, vô cùng mãn nhãn, trong lòng cũng cực kỳ hâm mộ!
Mặc Thâm đi đến cánh cửa trống không, nhìn theo bóng dáng hai người họ, cơ mặt có hơi run rẩy, dùng một gương mặt thật bình tĩnh để che giấu trái tim đang bóp chặt ở bên trong!
Trên đời này có muôn kiểu tình yêu khác nhau, nhưng có một loại tình yêu: Là yêu mà không có được!
Lục Bắc Kiêu bế Diệp Kiều lên xe hơi, ngồi vào hàng ghế sau.
Khuôn mặt Diệp Kiều vẫn luôn chôn vào trong n.g.ự.c anh, cọ nhẹ lên đó, tham lam mà hít lấy mùi t.h.u.ố.c lá hoà lẫn với hơi thở thành thục làm cho cô cảm thấy yên tâm, trái tim vốn vô cùng nặng nề cùng căng thẳng, giờ phút này lại uyển chuyển như lông vũ, nhẹ nhàng, tự do.
“Bà Lục, bây giờ em muốn đi đâu?” Ánh mắt dịu dàng dán chặt vào bảo bối trong lòng, cô nhắm mắt lại, hàng mi dài như cánh quạt, nơi đáy mắt còn có chút mệt mỏi.
“Muốn về nhà của bọn mình, ôm anh ngủ một giấc!” Cô cũng không mở mắt ra, cứ vùi đầu vào lòng anh, lười biếng mà nói.
Cố Diệp Phi
“Được.” Anh nhẹ giọng đáp lại, khoé môi nở một nụ cười cưng chiều, “Về tứ hợp viện!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-897.html.]
Cất tiếng ra lệnh cho tài xế.
Diệp Kiều ở trong lòng anh thiếp đi ngay lập tức, cảm giác căng thẳng suốt mấy ngày nay, đều biến mất cả, dựa vào lòng anh, không có gì phải nghĩ, cũng không có gì phải lo…..
— —
Lục Tiểu Cổn cùng Lục Tiểu Vũ nhìn theo người cha mà bọn nhỏ sùng bái nhất bế Diệp Kiều bước vào trong sân, nhưng mà, bọn nhỏ cũng không còn thấy lạ lẫm từ lâu rồi.
Từ lâu đã như vậy rồi, cha đối xử với Diệp Kiều, giống như cha của nhà người ta đối xử với con cái của họ vậy!
“Lục Tiểu Cổn, con đưa em gái qua đại viện chơi đi, đừng làm phiền mẹ con ngủ bù!” Bế theo người con gái đang ngủ say trong lòng, mới vừa định vào nhà, Lục Bắc Kiêu liền xoay người nói với Lục Tiểu Cổn đang cho cún ăn cách đó không xa.
!!!
Trái tim Lục Tiểu Cổn có chút vỡ nát.
Đừng nói tới địa vị gia đình, cha của hai đứa vừa trở về, vậy thì hai đứa nhỏ cũng không còn không gian để sinh tồn nữa.
Lục Tiểu Cổn lập tức giữ chặt lấy Lục Tiểu Vũ còn muốn được cha bế, biểu cảm của tên nhóc con lập tức trở nên nghiêm túc, nhíu mày lại, “Tụi mình đem Tia Chớp Nhỏ qua đại viện!”
“Nhưng em muốn được cha bế!” Lục Tiểu Vũ bĩu môi nói.
Lục Tiểu Cổn vội vàng che miệng cô bé từ phía sau, “Em không muốn!”
“Hu hu hu……..” tại sao lại không muốn chứ?!
Lục Tiểu Cổn sống c.h.ế.t mà kéo Tiểu Vũ đi về phía cửa, gọi một tiếng chú Hải rồi vâng lời mà dắt theo Lục Tiểu Vũ cùng Tia Chớp Nhỏ qua đại viện.
Trong phòng ngủ, anh mới vừa đặt cô xuống, Diệp Kiều lập tức như con koala mà quấn lấy anh, Lục Bắc Kiêu mỉm cười, anh đành phải nằm xuống, để cho cô lười biếng dựa trên thân cây này mà ngủ!
“Anh Kiêu…….Không cho anh đi……….” Cô lẩm bẩm mấy câu, rồi lại nặng nề mà thiếp đi.
“Mặc Thiển! Hôm nay tôi bao che cho cậu, không nói cho bọn họ biết, rằng cậu đang ở đây! Mà Lục Bắc Kiêu bảo tôi ba ngày sau đem cậu giao cho anh ta!” Trong căn phòng tối âm u, Mặc Thâm nhìn vào người nằm trên giường, cắn răng mà nói.