NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 820
Cập nhật lúc: 2024-10-01 09:51:00
Lượt xem: 5
Phái người theo dõi bọn họ một thời gian, hai đứa trẻ bình thường đều ở trong đại viện, đại viện quân khu đó người bình thường căn bản không vào được, mà trong đó còn có một đám trẻ đầu gấu bảo vệ mỗi ngày, mà thủ lĩnh lại là hai đứa con của Diệp Kiều,
Không hổ danh là con của Lục mà vương.
Thẩm Hi Xuyên nhớ đến thời còn trẻ của Lục Bắc Kiêu và Diệp Kiều, trong lòng tràn đầy không cam tâm.
“Để tôi nghỉ biện pháp.” Thẩm Hi Xuyên nghiến răng nói.
Hắn ta nhất định để cho Diệp Kiều đau lòng đến chết.
…
Phòng xét nghiệmCục công an.
Diệp Kiều ngồi đợi ở trên ghế bên ngoài phòng xét nghiệm, hôm nay hành vi của mợ Quách Mỹ Anh rất khả nghi, làm cô không an tâm, nhẹ nhàng đến nhà bếp Kiều gia, từ trong đáy tủ lấy ra cái lọ sứ thanh hoa, từ trong đó lấy ra một ít bột trong đó.
Một người mặc áo trắng từ trong phòng đi ra, tháo khẩu trang xuống, trên tay cầm bảng báo cáo.
Diệp Kiều lập tức đứng lên, nhìn người mặc áo khoát trắng, bên trong là quần áo cảnh sát, một máy tóc dài mượt, cô ấy là Lăng San vợ của Đại Phi ở trong đại viện, “Lăng San, kết quả thế nào?”
Trái tim như treo trên cổ họng, liên quan đến chuyện cậu cô đột nhiên vô duyên vô cớ cơ thể yếu đi, cô sợ ông bị hạ độc rồi.
Cố Diệp Phi
“Chị dâu, đây chỉ là muối ăn bình thường, chỉ là muối này không đủ thuần khiết, cho nên nhìn có màu vàng, nó là muối biển tinh chế, thô hơn muối ăn bình thường, nhưng thành phần đều như nhau.
Muối ăn sao.
Nếu là muối ăn bình thường sao Quách Mỹ Anh lại không cho cô dùng, hơn nữa còn nói là bột ngọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-820.html.]
“Lăng San, trong này thật sự không có thành phần độc hại hay là muối này thiếu đi chất gì mà cơ thể cần sao?” Diệp Kiều cau chặc lông mày, nghiêm túc hỏi.
“Chị dâu, chị nói là I-ốt sao, trong này quả thật thiếu chất I-ốt mà người bệnh cường giáp cần, nếu thiếu trong thời gian dài có thể gây bệnh bứu cổ.” Lăng San nghiêm túc đáp, nhìn Diệp Kiều cũng không giống bị bệnh gì.
Diệp Kiều lại lắc đầu, cô xác định cậu không phải bị bệnh cường giáp, mà Kiều gia ở gần biển một thời gian rất dài, thì không thể thiết I-ốt được.
Cô cũng xác định cái này là lấy ra từ lọ gia vị lúc trước mợ Quách Mỹ Anh đã dùng, nếu không có vấn đề gì sao bà ấy lại cố ý không cho Lục Tiểu Cổn ăn bát hoành thánh của cậu chứ.
“Chị dâu, trong này thật sự không có thành phần độc hại nào.”
Diệp Kiều hồi thần lại, âm thầm thở ra, chí ít cô có thể sát định, cậu hiện tại không phải bị hạ độc, “Chắc tại tôi nghĩ nhiều quá, làm phiền cô rồi.”
“Khách khí rồi.” Lăng San cười, “Vừa nãy nhận được làm tôi sợ hết hồn, còn tưởng chị cho tôi làm xét nghiệm loại độc gì chứ.”
“Là tại tôi lo lắng quá thôi.” Diệp Kiều thuận miệng nói, trong lòng lại có một bụng hoài nghi.
Dáng vẻ của mợ rỏ ràng là cho cậu ăn cái gì đó không tốt, vì sao lại tra không ra chứ?
Diệp Kiều đem hai đứa nhỏ rời khỏi cục công an, lên xe.
“Lục Tiểu Vũ, mẹ hôm nay còn cần phải làm gì nữa.” Sau khi lên xe, Diệp Kiều xoa xoa thái dương, có chút mệt mỏi hỏi.
Hai đưa trẻ ngồi ở ghế sau, còn đeo đai an toàn dành cho trẻ em được đặt mua ở nước ngoài.
“Đi mua quà cho bà nội.” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói.
Diệp Kiều cười cười, “Đúng, thiếu chút nữa quên mất”
Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của bà Đổ, con dâu như cô mỗi năm đều chuẩn bị quà cho bà, những năm này, sở thích của bà Đỗ cũng không thay đổi, vẫn thích phỉ thúy.