NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 817
Cập nhật lúc: 2024-10-01 09:50:15
Lượt xem: 12
Cũng may là Hoa Nhụy không làm anh thất vọng!
Nghĩ đến Hoa Nhụy, người đàn ông cao lớn như Diệp Thành, trong lòng một trận đau.
Chỉ đợi về nhà cầu mong cô ấy tha cho, để anh thương cô yêu cô nhiều hơn!
“Đừng tán dốc nữa! Phát hiện phía đối diện có tay b.ắ.n tỉa, khoảng cách quá xa, yểm trợ cho tôi.” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
Trong mưa đạn, Lục Bắc Kiêu lăn tới cái bao cách anh 5 mét và phục kích, sau đó anh b.ắ.n c.h.ế.t tay b.ắ.n tỉa trên chiếc thuyền kia!
Mà đội đặc chủng hải quân đã có người lén lội đến trèo lên chiếc thuyền ngư dân, sau một trận đánh ác liệt, đội Huyết Lang cũng toàn bộ xông lên, thuận lợi cứu được năm ngư dân bị bắt giữ.
Đang lúc bọn họ nghĩ có thể về nhà ôm vợ ôm con, lại nhận được nhiệm vụ giải cứu mới!
…
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ không thích đến nhà bà ngoại của mẹ, ở đây có tử khí âm u, không có vui bằng ở đại viện.
Nhưng mõi cuối tuần mẹ không đi làm đều mang bọn họ đến đây chơi.
“Kiều Kiều à, cậu của con thích nhất là món hoành thánh súp gà này đó, năm đó nhà chúng ta dựa vào bát hoành thánh này mà có chổ đứng bên phố Tàu, dì lúc đó một đêm có thể làm mấy ngàn cái! chỉ là mấy năm nay càng lúc càng bận, rất ít thời gian làm cho ông ấy ăn!” Trong nhà bếp, Quách Mỹ Anh đang gói hoành thánh, trong nồi hầm canh gà, Diệp Kiều đang canh nồi canh khác, cô ấy phụ trách nấu súp đậu phụ cá diếp cho bà ngoại mình.
“Nghe bà ngoại nói, bà ấy khen mợ rất nhiều, nói lúc đó mợ một mình gánh hết gánh nặng trong nhà, mợ là ân nhân của Kiều gia.”
Quách Mỹ Anh được khen cười không ngậm được miệng, bộ dáng thật thà phúc hậu, theo Diệp Kiều thấy thì đây là người phụ nữ phúc hậu lương thiện.
“Bà cụ khen mợ như thế sao!”
“Bà ngoại nói, mợ chính là Mộc Quế Anh của nhà ta.” Diệp Kiều tắt bếp tiếp tục khen ngợi bà.
Quách Mỹ Anh cười càng tươi hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-817.html.]
“Mợ à, muối để ở đâu?” Diệp Kiều cầm lấy một lọ gia vị lên hỏi.
Quách Mỹ Anh ngẩng đầu lên, “Kiều Kiều, muối ở đây!” Bà ấy đưa cho cô một lọ gia vị khác.
“Đây là bột ngọt?” Cô lúc trước vừa vào phòng bếp đã thấy bà dùng cái này.
“À, đúng, chính là bột ngọt!” Quách Mỹ Anh vội nói.
Canh gà còn cho bột ngọt vào?
Súp gà đã ngọt rồi, đó là vị ngọt tự nhiên, còn cần cho bột ngọt vào sao?
Diệp Kiều không thể không liếc nhìn cái lọ thêm vài cái, chiếc lọ sứ thanh hoa khác với những lọ gia vị khác.
Sau khi nói chuyện với Quách Mỹ Anh, cô bưng bát canh lên phòng bà ngoại, cô có thời gian rảnh đều mang hai đứa trẻ đến đây thăm bà, Lục Tiểu Cổn đang đánh cờ cùng với cậu, Lục Tiểu Vũ thì đi lên lầu tìm Kiều Sênh chơi.
“Sắc mặt của cậu hôm nay rất tốt, bà ngoại, ở bệnh viện người ta nói như thế nào?”
“Họ nói huyết sắc tố cao đã hạ xuống, không có vấn đề lớn, giờ nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước là được.” Bà ngoại uống một ngụm canh nói.
Diệp Kiều gật gật đầu, nhưng vẫn chưa yên tâm, “Căn biệt thự ở Thanh Thành đã đứng tên con, cổ phần của mợ chắc cũng đến tay rồi chứ? Con thấy tâ tình của mợ rất tốt!”
Bà cụ cười nhẹ một cái, “Bên luật sư đã gọi điện thoại cho bà, đã đến tay rồi! Nhưng hi vọng nó đừng có điều chỉnh lung tung!”
Cố Diệp Phi
Ở dưới lầu, Lục Tiểu Cổn đang cùng ông cậu Kiều Phác đánh cờ.
“Tiểu Chiến Qua, lần trước ông cậu dạy con khẩu quyết, có còn nhớ không?” Kiều Phác hòa ái hỏi.
“Ngựa đi ngày, voi đi trên đồng, pháo xuyên núi, xe thẳng đường, tướng không rời thành, con tốt qua sông không bao giờ quay lại!” Lục Tiểu Cổn nghiêm túc nói, bình thường cậu vẫn thường bị ông cụ kéo đi đánh cờ.
“Không tệ!” Đứa trẻ này thật thông minh, “Học thì phải đi đôi với hành mới tốt.”