Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 812

Cập nhật lúc: 2024-10-01 09:48:41
Lượt xem: 10

Còn cô ta thì sao?

Ngay cả quyền được sinh con cơ bản nhất của một người phụ nữ cũng không còn nữa!

“Kiếp này của tôi sẽ sống tốt suốt quãng đời còn lại!” Diệp Kiều hất cằm lên, nhìn Lý Vận, tự tin nói.

Họ không biết rằng Diệp Kiều cô là người trọng sinh!

Lý Vận cao ngạo hừ lạnh một tiếng, khi bước lên xe, cô liền nhìn thấy Thẩm Hi Xuyên dựa lưng vào ghế, dáng vẻ vô cùng đau đớn.

“Thẩm Hi Xuyên, anh bị sao vậy? Có phải ở trong đó bị người ta đánh không?” Lý Vận không phải đang quan tâm anh, mà đang vui sướng khi thấy anh gặp nạn!

“Tôi đưa anh đến bệnh viện xem sao nha?”

“Cút! CMN, đừng nói chuyện với tôi!” Đến bệnh viện, anh không muốn sao? Nhưng để người khác biết Thẩm Hi Xuyên anh là thụ, anh có còn mặt mũi nào nữa chứ? Ngay cả Lý Bận cũng không biết bí mật của anh!

“Tia Chớp, sao em không ăn cơm? Có phải em không muốn ăn thịt không, muốn ăn kẹo sao?” Lục Tiểu Vĩ ngồi xổm bên cạnh Tia Chớp, nhìn Tia Chớp không ăn không uống, đầu lưỡi dài vươn ra và nằm rạp trên đất, cô bé ngây thơ hỏi.

Lục Tiểu Vũ lấy trong túi ra một viên kẹo sữa hình chú thỏ trắng lớn, cô bé lột ra rồi đưa vào miệng Tia Chớp.

“Đồ ngốc, Tia Chớp không ăn kẹo!” Lục Tiểu Cổn bước đến, nhìn em gái, ghét bỏ nói.

Nhìn thấy Lục Tiểu Cổn, Tia Chớp khẽ vẫy đuôi. Tia Chớp là chó nghiệp vụ, chưa từng vẫy đuôi lấy lòng người khác mà chỉ vẫy đuôi với Lục Tiểu Cổn.

“Anh hai, có phải Tia Chớp bị bệnh không?” Lục Tiểu Vũ bĩu môi, hai mắt đỏ hoa, buồn bã nói. Bàn tay nhỏ nắm lấy một bên vạt áo của anh trai, cô bé rất ít khi ỷ lại vào anh trai như vậy, thậm chí rất hiếm khi gọi cậu bé là “anh hai”.

“Không phải nó bị bệnh đâu…… Diệp Kiều nói nó già quá rồi, hiện tại nó còn lớn hơn cả ông bà cố nội nữa!” Lục Tiểu Cổn nghiêm túc nói.

Lúc này, nghe thấy tiếng xe ô tô, Lục Tiểu Cổn lập tức chạy đến cổng lớn, là Diệp Kiều đã trở về.

Cố Diệp Phi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-812.html.]

Theo yêu cầu của Lục Tiểu Cổn, Diệp Kiều đã mượn một chiếc xe ba bánh chạy bằng sức người từ nhà hàng xóm để chở hai anh em và Tia Chớp đến bệnh viện thú cưng. Chiếc xe thể thao kia của cô không thể chở họ đi được.

Lúc này, Tia Chớp đang được truyền dung dịch dinh dưỡng.

Bác sĩ thú ý nói với Diệp Kiều rằng Tia Chớp thực sự muốn đi rời, nó đã quá già, thân thể và tất cả các cơ quan của nó đều đã suy kiệt, vì vậy nó mới không ăn không uống.

Cô không biết nên giải thích với hai đứa nhỏ như thế nào, bọn chúng còn quá nhỏ, có thể hiểu được cái gì là “sinh ly tử biệt” sao? Có phải sẽ rất đau lòng?

Ngay cả bản thân cô cũng luyến tiếc Tia Chớp!

Trong trí nhớ của cô, Tia Chớp được đưa đi chính là năm nay, bởi vì nó là chó nghiệp vụ đã xuất ngũ nên t.h.i t.h.ể sẽ được quân đội chở đi……

Tia Chớp được truyền dinh dưỡng, rõ ràng có tinh thần hơn!

“Tia Chớp, em phải mau chóng khỏe lại! Bổn tư lệnh còn muốn đưa em về đại viện để bảo vệ căn cứ của chúng ta nữa!” Lục Tiểu Vĩ ngồi xổm bên xe ba bánh, nhìn Tia Chớp đang nằm dài, lớn tiếng nói.

Tia Chớp vẫn không nhúc nhích.

Diệp Kiều giẫm lên bàn đạp, nghe Lục Tiểu Vũ tư lệnh nói, khóe miệng cô lộ ra nụ cười đau khổ, “Lục Tiểu Vũ, Tia Chớp phải về quê rồi! Hai ngày nữa mẹ sẽ cho người đưa nó về quê, được không?”

“Diệp Kiều, nhà chúng ta không phải là nhà của Tia Chớp sao?”

“Không phải! Tia Chớp là người Uông Tinh, quê của nó ở Uông Tinh, nó nhớ nhà nên mới sinh bệnh, chỉ cần nó trở về Uông Tinh, bệnh của nó sẽ tốt hơn!” Diệp Kiều vừa dùng sức đạp xe ba bánh vừa lớn tiếng giải thích với Lục Tiểu Vũ.

Lục Tiểu Vũ thật sự ngây thơ nhìn lên bầu trời, lúc này đã chạng vạng tối, bầu trời căn bản không có ngôi sao nào.

Lục Tiểu Cổn cũng ngẩng đầu lên.

“Vậy Uông Tinh là ngôi sao nào…… Nó về quê rồi, có trở lại không?” Lục Tiểu Vũ ngây thơ hỏi.

Loading...