NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 712
Cập nhật lúc: 2024-09-30 13:37:10
Lượt xem: 20
Nhiệm vụ mà họ nhận được là g.i.ế.c Lục Bắc Kiêu và binh lính dưới quyền hắn gần như không có trang bị trong khu rừng nguyên sinh, g.i.ế.c được Lục Bắc Kiêu tiền thù lao nhận được gấp mười lần! Ngay trước khi bước vào biên giới, thông tin chúng lấy được là họ đang ở đây để huấn luyện, không có đạn thật!
Kết quả là thành viên trong nhóm của chúng đã bị giết!
"Số 10, hắn vẫn gian xảo như hồ ly! Mau liên lạc với Bọ Cạp, chúng ta cần tiếp viện!" Người đàn ông đội mũ bonnie nấp trong bụi cây, có râu quai nón mặt tô màu ngụy trang nghiến răng nói.
Trong số những người lính đánh thuê có vũ trang nhập cảnh, nhiều người từng là đồng đội với Lục Bắc Kiêu đã từng huấn luyện ở trường Hunter, còn từng vào sinh ra tử với anh cho đến khi vinh dự tốt nghiệp!
"Kiêu thần, anh cũng ác quá nhỉ? Sao không nạp đạn thật cho chúng trước, suýt chút nữa số 1 c.h.ế.t mất rồi!" Hà Phong cầm ống nhòm mai phục trên một cây cổ thụ cao chót vót, quan sát trận chiến.
"Lính tôi huấn luyện mà dễ c.h.ế.t vậy thì c.h.ế.t luôn cũng được!" Lục Bắc Kiêu ung dung ngồi dựa lưng vào thân cây, không giống như những người khác được trang bị đầy đủ vũ khí, đầu anh để trần, mặt cũng không có lớp ngụy trang. Khi nói lời này khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười tự mãn.
"..."
Nên nói anh quá tàn nhẫn vô tình hay là quá tự tin?! Anh còn tàn nhẫn với lũ nhóc này hơn cả bọn Lão Thái năm đó!
"Tiểu Lục, chúng ta mau đến tiếp viện cho chúng đi, mấy tên này đều là lính đánh thuê quốc tế, lũ sói con mới sinh không phải đối thủ của chúng!" Đại Ngốc mặc đồ ngụy trang núp trong bụi cây, nằm bên cạnh khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa nhìn tình hình trận chiến qua ống ngắm mà lo lắng nói.
Với tư cách là chú của bầy sói con, Đại Ngốc vô cùng yêu thương che chở chúng.
"Không vội" Lục Bắc Kiêu thản nhiên nói.
Đám nhóc này nếu không ép thì làm sao có thể trải nghiệm được sự vui sướng khi tìm được đường sống trong cõi chết, sao hiểu được tầm quan trọng của vũ khí trên chiến trường!
Vũ khí là lá bùa hộ mệnh của họ trên chiến trường, hy vọng tụi nó có thể trân trọng từng viên đạn, để mỗi viên đạn đều có thể thực hiện giá trị của nó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-712.html.]
Đàn sói con rất liều mạng cũng rất thông minh, chẳng lâu sau đã hạ được sáu gã lính đánh thuê đã bị g.i.ế.c ba, nhóm thứ hai của chúng cũng đã đến vị trí trận địa, lần này, đàn sói con lấy sáu chọi chín!
Đây là lần đầu tiên họ tham gia thực chiến, gặp phải lính đánh thuê cấp quốc tế mà không có bất kỳ sự hỗ trợ nào!
"Lục Diêm Vương độc ác, lâu vậy còn chưa đến tiếp viện cho chúng ta!" Số 6 Hàn Nhạc cắn răng nói.
Cả sáu người bọn họ hiện đang trong trạng thái giằng co với kẻ thù, khoảng cách với mục tiêu quá xa, tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa số 1 Hứa Nghị và tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa số 2 Lăng Tiếu không thể có được vị trí ngắm b.ắ.n tốt nhất, kẻ thù cũng tương tự.
"Tiếp viện? Tự anh ta tới à? Không nghe nói đội AB đến!"
Cố Diệp Phi
"Lục Diêm Vương thực sự rất coi trọng anh em ha, lúc trước nói đại tiệc thì để cho chúng ta lấy sáu địch mười hai luôn!" số 3 Cố Diễm trào phúng.
"Số 6, b.ắ.n yểm trợ!" Hứa Nghị nói xong liền cầm s.ú.n.g trường đứng lên, cậu ta vừa đứng dậy thì đạn đã b.ắ.n trúng người cậu ta, Hàn Nhạc giơ tay ném một quả lựu đạn.
Hứa Nghị ngay lập tức di chuyển theo đường chéo theo hướng 11 giờ!
Súng máy của đối phương "bằng bằng bằng" vào Hứa Nghị!
Cơ thể Hứa Nghị lăn trên đất, nhanh chóng lăn vào chỗ ẩn núp, những người khác đều đổ mồ hôi hột vì cậu.
"Thằng nhóc đó, tôi còn tưởng là số 10!"
"Hẳn là thuộc hạ quan trọng nhất của số 10, tôi rất thích nó! Hoặc là g.i.ế.c nó, hoặc là đem nó về dưới trướng!" Hai tên lính đánh thuê thảo luận.
Mưa b.o.m bão đạn, ngập mùi thuốc súng, lũ sói con như nghé con mới sinh không sợ hổ, tất cả đều cố gắng hết sức để chiến đấu với lính đánh thuê của Bọ Cạp nhưng dù dũng cảm đến đâu chúng cũng thiếu hỏa lực và kinh nghiệm, sau trận chiến ác liệt kéo dài nửa giờ, chúng dần gặp bất lợi!
"Hỏa lực của đám nhóc con đó theo không kịp, đi thôi, bắt sống!"