NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-09-21 00:21:12
Lượt xem: 55
Nhất định là cậu nhỏ yêu nghiệt gây khó dể!
Nếu như anh được nghỉ thì được, nếu vì chuyện này mà xin nghỉ, quá không có trách nhiệm rồi, anh là chiến sĩ của nhân dân đó!
“Được nghỉ phép!” Ôn hương nhuyễn ngọc trong vòng tay, nghỉ đến chỉ được nghỉ phép có mấy tiếng, anh Kiêu liền nghiến răng, đây sao tính là nghỉ phép chứ? Với lão Thái mà nói được nghỉ mấy tiếng đã là ân huệ to bằng trời rồi!
“Được nghỉ phép hả? Nghỉ mấy ngày?” Diệp Kiều kích động như chú gấu Teddy, nắm lấy cánh tay anh nhảy nhót xung quanh.
Anh nhìn cô đưa lên một bàn tay và ngón cái.
“Wao! 6 ngày?!” Diệp Kiều kích động nhảy cẩng lên.
“6 tiếng!” anh nhìn cô ,” đã qua nữa tiếng rồi!”
6 ngày, quả là nằm mơ mà!
Diệp Kiều đột nhiên mất đi khí lực, trầm mặc rụt rụt đầu.” Mấy tiếng thì làm được gì chứ!”
“Là không đủ làm…”
“.…..” anh lại lưu manh rồi, Diệp Kiều cạn lời, mặt của anh quả là quá dày, ai lần trước được một giây chứ, chỉ là nhìn vào hai đồi núi của cô thôi đấy!
“Cười cái gì?”
Cô gái với nụ cười tinh nghịch trên khóe miệng, Lục Bắc Kiêu nghiêm mặt hỏi.
“A, không, không cười cái gì cả!” Diệp Kiều nói nhanh, lập tức chạy khỏi người anh, anh lập tức hiểu ra lương tâm cắn rứt của cô, nửa bước liền nắm lấy cổ tay cô.
“ha ha ha… Anh Kiêu, em thực sự không có cười, em thực sự không có cười mà!” Nghĩ đến kiếp trước anh luôn tỏ ra cường thế với cô lúc trên giường, kiếp này anh cũng co ro trước mặt cô, cô có chút tự hào!
“Nha đầu! Là muốn anh chứng minh ngay bây giờ sao?” Anh kéo cô lại, dùng một tay ôm eo cô, tay kia ôm lấy mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chứng minh cái gì chứ?” Cô cũng không sợ anh, cô không sợ c.h.ế.t ngẩng đầu lên nhìn anh trêu chọc.
Cố Diệp Phi
Anh làm sao mà chịu đựng được sự trêu ghẹo của cô chứ, yết hầu lên xuống, bàn tay to trên eo đột nhiên di chuyển xuống, “ Chứng minh mấy tiếng không đủ làm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-70.html.]
Cô đã bị sự hoang dã của anh bắt được, rồi một dòng điện chạy qua, chạy khắp người cô, tê dại….
YO…
Đáng tiếc, đúng lúc này, cửa thoát hiểm bị đẩy ra, dáng người sặc sỡ bước vào lớn tiếng, sau đó lập tức xoay người, “A, không thích hợp cho trẻ em nhìn.”
“Này này này, hai người cũng chú ý chứ ảnh hưởng chứ! Đây là khác sạn của nhà mình, nếu công an đột ngột kiểm tra, hai người sẽ bị mời đến đồn công an uống trà!”
Lục Bắc Kiêu lại có cảm giác muốn đạp c.h.ế.t tên nhị hoa công tử này!
“Cậu trẻ! Là cậu đi mách với anh Kiêu đúng không?” Diệp Kiều hung hăn hỏi.
Đổ Quân quay người lại, cười ha ha hai tiếng, “ Nha đầu, cậu là loại người đó sao?”
“A… vậy ai chạy đến cửa doanh trại, nói với tôi, địa vị sắp không giữ được nữa rồi?” Lục Bắc Kiêu hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đánh vào mặt, anh ôm lấy vòng eo thon thả của Diệp Kiều từ phía như chốn không người.
“.….” Mặt thật đau !
Đổ Quân nhìn một đôi dính nhau như keo như sơn, thiếu chút nữa nhảy lầu.
“Cậu trẻ, mặt bị đánh có đau không? Con và anh Kiêu rất tốt, anh Kiêu trong lòng con là duy nhất, địa vị của anh ấy, bắt cứ người nào cũng không thể thay thế!” Diệp Kiều tiếp tục phát cơm chó, nhưng đây cũng là lời thật lòng của cô.
Trên gương mặt tuấn tú của Đổ Quân, màu sắc thiên biến vạn hóa.
Những lời đường mật này cũng làm Lục Bắc Kiêu ngây ngất,” Cậu ấy là nhị phú, không cần phải để ý, lãng phí thời gian!”
Lão thiên gia, cuộc sống của tôi còn có ý nghĩa gì nữa không?
Đổ Quân trong ngoài không phải người cạn lời hỏi ông trời!
Tôi đã làm ra tội ác gì mà chịu cảnh không kính già yêu trẻ này!
….
“Tiểu Lục, hiện tại cậu ở chổ nào? Kim chủ của cậu không làm khó cậu chứ? Nhận được trả lời, hết!” hai người đi đến cửa phòng, Đại Ngốc vừa hay nói xong vào trong bộ đàm truyền tin trong quân.
Động tác quẹt thẻ của Diệp Kiều sửng lại, quay đầu lại, nhìn mặt anh hỏi, “ Anh Kiêu, đây là ai? Cái gì mà kim chủ?”