NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 672
Cập nhật lúc: 2024-09-30 13:22:51
Lượt xem: 17
“Một bên là chồng tôi, đương nhiên là vì tôi nên mới đánh nhau! Còn một bên, là anh ta không biết tự lượng sức mình, sao trách tôi được?” Diệp Kiều nhìn cô gái đứng bên cạnh, cười nói, sao cô lại không rõ tâm tư cô ta chứ! Cô ta thích Đình Tử nhưng giờ Đình Tử lại thích Diệp Kiều cho nên ghen ghét cũng là điều bình thường.
Diệp Kiều cô cứ luôn bị người khác hiểu lầm, đố kỵ! Đúng là nằm không cũng trúng đạn mà!
Yêu muôi giận đến nghiến răng nghiến lợi, khoanh tay trước ngực, tự trấn an, lạnh lùng nhìn hai người đàn ông đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán để giành một cô gái, không thể không thừa nhận, cô đã bị sự kiêu căng của Diệp Kiều chọc cho tức điên!
Hai người đàn ông, trên thân đã bị thương vài vết, mồ hôi mồ kê đổ như mưa, thở hổn hển, ai cũng cố gắng thăm dò đối phương!
“Mày là quân nhân à?” Đường Thiếu Đình thở hổn hển, vừa thở vừa nói, mồ hôi chảy dọc trên trán anh ta. Vả lại, anh ta cũng chẳng phải quân nhân nên không tập luyện thường xuyên!
“Tìm hiểu thân phận tao làm gì, tóm lại kêu tao bằng ông đi!” Dao bầu trên tay Đường Thiếu Đình bị anh đánh rơi xuống ầm một tiếng, Lục Bắc Kiêu cũng ném con d.a.o bầu xuống, giơ nắm đ.ấ.m lên! Dù sao cũng phải coi trọng đạo nghĩ giang hồ!
Hai người đàn ông lại bắt đầu lao vào đánh nhau!
Đường Thiếu Đình cũng đầy nghĩa khí, không để cho đám đàn em nhúng tay vào, hơn phân nửa đám đàn em của anh ta bị đánh ngã, bò lồm cồm trên mặt đất, đám còn lại cầm d.a.o đứng nhìn.
Diệp Kiều không lo lắng chút nào, Đường Thiếu Đình này tuy nói là cũng ghê gớm nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của anh, nhưng với tình hình trước mắt mà nói thì, thể lực của anh đã giảm vì lúc nãy một mình anh phải đánh cả một đám gần trăm tên côn đồ, bây giờ vẫn còn đang điều chỉnh.
Nghe bà anh nói, khi anh còn bé, tầm năm sáu tuổi, anh đã cùng Diệp Thành, Châu Khải đánh te tua lính thủy quân.
Một đứa trẻ năm sáu tuổi, dù có lợi hại cỡ nào thì cũng không thể nào địch nổi mấy đứa mười lăm mười sáu, nhưng nhóm của anh có thể dùng chiến thuật!
Một chiến thuật nhỏ thôi đã có thể mài c.h.ế.t đám kia!
Cho nên, cô bây giờ đã cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, cứ như vậy sau này sao có thể quản giáo được Lục Tiểu Cổn?!
Nhìn Lục Bắc Kiêu bị đánh ngã xuống đất, đám người giang hồ vui mừng ra mặt, hò hét inh ỏi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-672.html.]
Diệp Kiều vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Người đàn ông của cô còn không bằng anh Đình, năm 12 tuổi anh ấy đã bước chân vào giang hồ!” Yêu muội đắc ý nói.
“Người đàn ông của tôi á, biết đi liền bước chân vào giang hồ rồi!” Diệp Kiều kiêu ngạo nói.
“Tên đại lục kia, ai kêu ai bằng ông nói lại xem nào?” Đường Thiếu Đình thở hồng hộc, khom người nhìn Lục Bắc Kiêu đang ngã trên mặt đất, đắc ý nói: “Vợ mày đành phải ở lại Hồng Kông làm chị dâu của đám đàn em tao rồi!”
Lục Bắc Kiêu thở hồng hộc, chống tay hình như không vững nữa, đột nhiên bật dậy xông lên, giống như con rắn ngủ đông bỗng hồi sinh trở lại, hai tay anh tóm lấy cổ của Đường Thiếu Đình, bóp mạnh, còn lắc lắc vài cái, Đường Thiếu Đình cảm giác không còn thở nổi nữa, theo bản năng đưa tay lên giữ hai tay của Lục Bắc Kiêu lại, nếu không, chắc cổ anh ta đã gãy đôi rồi!
“Thằng nhãi con, mày muốn giành người phụ nữ của tao, vậy phải xem mày còn mạng hay không đã!” Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói, lại bóp cổ Đình Tử, một nắm đ.ấ.m giáng xuống bụng anh ta!
“Anh Đình, anh Đình…!” Đám đàn em lúc nãy còn hoan hô reo hò ầm ĩ, giờ này đã lo lắng kêu lên.
Yêu muội thấy thế cũng cắn răng, cầm s.ú.n.g lục lên, chĩa vào Diệp Kiều: “Mẹ nó, tụi mày dám đụng đến cô ấy thử xem!”
Lục Bắc Kêu hét lên, giơ tay định ấn điều khiển từ xa.
Bom này là b.o.m tự chế, là do anh lúc đi trên máy bay vừa đi vừa dùng cái dụng cụ đơn giản chế ra, ở trong nhóm anh đã được huấn luyện qua, vả lại anh cũng học từ Đại Ngốc vài phương pháp thô sơ!
Những tên côn đồ đó sợ hãi không dám động vào cô: “Cô Lục, lại đây!” Anh nhìn Diệp Kiều rồi nói.
Diệp Kiều không sợ hãi chút nào, sải bước về phía anh, đi xuyên qua những họng s.ú.n.g đang chĩa vào mình, Lục Bắc Kiêu ném điều khiển từ xa lại chỗ cô, cô đưa tay nhận lấy!
Cố Diệp Phi
Đường Thiếu Đình bị Lục Bắc Kiêu đánh cho ngã quỵ đứng dậy không nổi, anh ta nằm trên mặt đất, Lục Bắc Kiêu dùng một chân đạp lên n.g.ự.c anh ta, hai tay anh với qua kéo lấy Diệp Kiều!
Diệp Kiều kiễng hai chân lên, ôm lấy gương mặt đầy mồ hôi của anh, hôn anh ngay trước mặt đám côn đồ kia! Gương mặt anh nóng hổi, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở cũng dồn dập, những hơi thở nam tính này bao lấy cô!