NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 659
Cập nhật lúc: 2024-09-30 13:18:36
Lượt xem: 14
Mấy ngày nay luôn cảm thấy đói, sau khi ăn xong một lát là lại cảm thấy đói bụng, hơn nữa chỗ đó hay bị đau trướng, cô tưởng là phản ứng bình thường khi sắp đến kỳ kinh.
Nhưng mà, dễ đói như vậy…
“Đại ca Kiều Kiều, làm sao vậy? Vẫn chưa ăn no? Gọi thêm cho con nhé!”. Đồng chí Đỗ Quân quan tâm hỏi, nói xong là định bấm nút trên ghế để gọi tiếp viên đến.
Diệp Kiều vội vã ngăn lại: “Cậu nhỏ, ngày hôm nay là ngày bao nhiêu?”
Cô mơ màng hỏi, nhất thời cũng không nhớ ra hôm nay là ngày bao nhiêu.
“12, 12!”. Eo ôi, là cô đã nói với anh ta trước khi lên máy bay mà!
Diệp Kiều từ từ nhắm hai mắt lại, một tay xoa lên cái bụng phẳng lì của mình, lẽ nào mang thai thật? Cô còn đang chờ kỳ kinh hai ngày sau, hơn nữa năm nay, kỳ kinh nguyện vẫn rất chính xác.
Cảm giác này, giống như ở kiếp trước khi vẫn chưa biết là đang mang thai Lục Tiểu Cổn.
Kiếp trước sau khi kết hôn với Lục Bắc Kiêu, cô vẫn không muốn có con, lần nào cũng ép anh mang áo mưa, tuy anh thô bạo, nhưng vẫn bằng lòng tôn trọng cô, chỉ có duy nhất lần đó, áo mưa bị anh làm rách, đạn bị rò rỉ, thế là trúng!
Khi anh gọi điện về nhà hỏi cô có mang thai hay không, cô mới đi kiểm tra!
“Yes! Lục Tiểu Cổn tới rồi!”. Diệp Kiều nắm tay, kích động nói.
Cậu nhỏ yêu nghiệt nhướn mày, con nhóc này ngày hôm nay rất không bình thường!
“Lục Tiểu Cổn là ai?”. Anh ta nhướn mày hỏi.
“Con trai của con và anh Kiêu! Cậu nhỏ, cậu sắp làm ông cậu rồi, ahaahahahaha…”. Diệp Kiều rốt cuộc cũng tỉnh hồn lại, nhìn đồng chí Đỗ Quân và kích động nói, một tay nhẹ nhàng vỗ về cái bụng.
Lục Tiểu Cổn, mau nói chuyện với mẹ đi!
Cô nói trong lòng.
Nhưng mà, nào có giọng nói của Lục Tiểu Cổn vang lên!
“Lục Tiểu Cổn? Chậc…cái đó mà cũng gọi là tên à? Ngốc quá!”. Đồng chí Đỗ Quân nhướn mày, anh ta vẫn chưa đến ba mươi mà đã sắp làm ông cậu rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-659.html.]
“Cậu mới ngốc!”. Tuy cái tên Lục Tiểu Cổn này rất ngu xuẩn, nhưng người ngoài không biết ý nghĩa của cái tên này đối với cô: “Con vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào thật ngầu cho Lục Tiểu Cổn…”
Lục Tiểu Cổn sẽ không trách cô chứ?!
Nhất định sẽ chê cô không có học thức cho xem!
Cố Diệp Phi
“Cứ gọi là Lục Quân đi, Kiêu Kiêu tham gia quân ngũ mà”. Cậu nhỏ yêu nghiệt thình lình nói một câu, Diệp Kiều suýt nữa phun nước miếng ra ngoài, trợn trắng mắt với anh ta!
“Lục Địa? Lục Vận? Lục Chiến Đội?”. Đồng chí Đỗ Quân phụt ra mấy cái tên.
Diệp Kiều quả thật rất muốn đ.ấ.m cho anh ta ngất đi!
Máy bay hạ cánh, Diệp Kiều không kịp chờ đợi mà đến tiệm thuốc trong sân bay mua giấy thử thai, vừa đến khách sạn là vọt vào phòng vệ sinh ngay!
“Lục Tiểu Cổn! Lục Tiểu Cổn! Lục Tiểu Cổn!...”
Trên bồn rửa tay đặt một cái ly nhỏ, bên trong cắm một que giấy thử thai, Diệp Kiều từ từ nhắm hai mắt lại, chắp hai tay, miệng không ngừng lẩm bẩm như cầu khẩn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cô căng thẳng đến mức đổ mồ hôi trán, mở hai mắt ra nhìn giấy thử.
Một vạch, hai vạch!
Chẳng qua vạch thứ hai vô cùng mờ nhạt, chỉ có một cái dấu nhạt nhòa!
Mà trong giấy hướng dẫn nói, phải hai vạch rõ ràng mới chứng tỏ mang thai.
“Chắc chắn mang thai rồi! Chắc chắn là do thai tuần quá nhỏ, nên vạch đó mới mờ như vậy!”. Cô lẩm bẩm.
“Lục Tiểu Cổn, con nói xem có đúng không, bây giờ con đang ở trong bụng mẹ có phải không?”. Cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng, kích động nói, viền mắt phiếm hồng: “Lục Tiểu Cổn, con đã đi lâu vậy rồi, Diệp Kiều thật sự rất nhớ con…”
Cô khàn giọng nói, vừa kích động vừa đau khổ, hơn một năm nay, mỗi lần nhớ đến Lục Tiểu Cổn là cô đều muốn khóc, nhớ nó quá…
Tính theo ngày đầu tiên của kỳ kinh cuối cùng, nếu cô có thai thì cũng chưa đến bốn tuần.
Cô gọi cho Lục Bắc Kiêu, tắt máy, cô không thể làm gì khác hơn là gửi tin nhắn cho anh: “Anh Kiêu, em và cậu nhỏ đến Hong Kong rồi, chúc mừng lên chức làm cha!”