NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 633
Cập nhật lúc: 2024-09-29 19:09:35
Lượt xem: 16
“Bà họ Tiết đúng không?”. Diệp Kiều nhìn về phía Tiết Văn, vẻ mặt lạnh lẽo.
Cô ta biết rõ còn hỏi?! Cô ta có thể không biết mình họ gì sao? Tiết Văn hừ giễu: “Đúng vậy! Tôi là tổng giám đốc của Truyền thông Nhã Văn, Tiết Văn!”
“Họ Tiết này! Mấy chuyện vặt vãnh của Tô Mục do Diệp Kiều tôi quản lý! Tôi có quan hệ như thế nào với anh ấy, không cần thiết phải nói cho bà biết, bà cũng không có tư cách để biết! Bà chỉ cần biết rằng, động vào Tô Mục, chính là động vào Diệp Kiều tôi!”. Cô nhìn Tiết Văn, nói mỗi câu mỗi chữ chắc như đinh đóng cột!
Cố Diệp Phi
Tô Mục cố hết sức bò từ dưới đất dậy, thân thể mảnh khảnh của anh lắc lư, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, Diệp Kiều giữ lấy cánh tay anh, anh muốn hất ra, cô lại dùng sức, anh không thể động đậy!
Tiết Văn bị cứng họng bởi những gì Diệp Kiều nói, cũng rất tức giận!
Bên kia, hai người vệ sĩ của bà ta đã bị hai vệ sĩ đẹp trai mạnh mẽ của Diệp Kiều đánh nằm sấp trên đất rồi!
Tiết Văn vừa định di chuyển thì đã bị A Đông A Tây ngăn lại, Diệp Kiều buông lỏng Tô Mục ra, đi tới cạnh bàn ăn, rót ly rượu vang, đi về phía Tiết Văn.
Đi tới trước mặt bà ta, Diệp Kiều không nói một câu nào mà hắt thẳng cái ly chân dài trong tay vào mặt Tiết Văn!
Tiết Văn “A” một tiếng, đưa tay lau rượu trên mặt, “toang”, Diệp Kiều ném ly xuống đất!
Từ hắt rượu đến ném ly rượu, động tác liền mạch dứt khoát! Vô cùng khí phách!
“Cô!”. Lớp trang điểm của Tiết Văn bị nhòe, khuôn mặt chật vật, trước n.g.ự.c đều là rượu đỏ, bà ta trừng mắt nhìn Diệp Kiều, chưa từng có ai đối xử với bà ta như thế, thế mà Diệp Kiều lại hắt rượu lên người bà ta!
“Họ Tiết này, bà đối xử với Tô Mục thế nào, tôi cũng đối xử lại với bà thế ấy! Hắt rượu vào người bà là khách sáo lắm rồi!”. Diệp Kiều nhìn Tiết Văn, lạnh lùng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-633.html.]
“Cô Diệp! Tô Mục là nhân viên dưới trướng tập đoàn tôi, cậu ta không nghe lời, bà chủ là tôi dạy dỗ cậu ta, không có gì đáng trách cả! Không tới lượt cô tới khoa tay múa chân!”
“Thật sự là dạy dỗ? E rằng bà cũng không có mặt mũi nói ra nguyên nhân thật sự trước mặt tôi đâu!? Một người phụ nữ trung niên lợi dụng quyền uy của mình, sử dụng quy tắc ngầm với nam nghệ sĩ dưới trướng, không theo là đóng băng hoạt động, đuổi đi! Sếp Tiết, bà có năng lực thật đấy! Nhưng mà, ban đầu là chuyện cá nhân của bà, tôi không có quyền can thiệp, tuy nhiên lần này bà đã động đến bạn tôi! Tôi phải nhúng tay vào rồi!”. Giọng điệu Diệp Kiều có vẻ châm biết, mấy chữ cuối cùng nói chắc như đinh đóng cột.
Sao cô lại không biết những thứ lộn xộn trong cái giới này được nữa.
Chẳng qua không ngờ, Tiện Tiện cũng gặp tai họa! Mà còn không quyền không thế, không có chỗ dựa vững chắc trong giới giải trí…
Tiết Văn tức giận trừng mắt nhìn Diệp Kiều, nhưng bà ta cũng không cảm thấy xấu hổ vì những gì bà ta đã làm!
“Cô Diệp, cô muốn làm gì? Tô Mục thuộc công ty chúng tôi, còn hai năm hợp đồng nữa! Nếu cậu ta muốn đi thì phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù!”. Tiết Văn hừ lạnh nói, tỏ vẻ cao ngạo!
Đây là nguyên nhân Tô Mục luôn bị công ty đóng băng hoạt động nhưng không thể chấm dứt hợp đồng được!
“Sếp Tiết, bà yên tâm, phí bồi thường vi phạm hợp đồng gì gì đó, các bà không lấy được xu nào đâu, tôi còn sẽ đòi lại toàn bộ những ấm ức và tổn thất mà bà đã khiến Tô Mục phải chịu trong mấy tháng nay! Không tin thì chờ xem!”. Cái đồ họ Tiết này, đúng là phách lối!
Tiết Văn kinh hãi bởi lời nói của Diệp Kiều!
Bà ta nhìn cô gái mặc áo khoác dài màu đen, mái tóc dài hơi xoăn, trông vô cùng trẻ trung, nhưng khí chất lại vô cùng mạnh mẽ, như thể những gì cô nói thật sự có thể làm được vậy!
“A Đông, A Tây, sao hai người đó vẫn còn có thể cử động được thế?”. Diệp Kiều nhìn thấy vệ sĩ của Tiết Văn bò dậy thì híp mắt nói.
A Đông A Tây lập tức bước tới, một lần nữa đánh ngã hai người đàn ông mặc tây trang, Tiết Văn trơ mắt nhìn bọn họ bị hai người vệ sĩ đẹp trai cao lớn đánh cho quỳ rạp trên mặt đất, không bò dậy nổi, đau khổ rên la!
Diệp Kiều khinh thường liếc nhìn Tiết Văn, cất giọng nói: “Chúng ta đi!”