NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 599
Cập nhật lúc: 2024-09-29 17:29:29
Lượt xem: 19
"Nhất định phải ăn hết thức ăn không được để thừa một miếng!" Giọng điệu ra lệnh không cho phép phản bác!
Cô vứt lại câu lệnh này rồi đến cửa sổ đóng cửa lại. Thời tiết đầu màu xuân mới ấm còn lạnh lẽo. Anh là người liều mạng, còn đang để trần kìa!
Thực sự là bị anh làm tức không ít!
"Bé cưng, em ăn chưa? Ngồi xuống ăn cùng nhau đi!” Lục Bắc Kiêu nhìn một hộp cháo, bốn cái bánh lớn hấp và hai bàn thức ăn chay, cái này cho heo ăn à?!
"Anh đừng quản em! Lục Bắc Kiêu, hiện tại em thực sự không muốn nói nhiều với anh đâu! Anh đừng có chọc vào em!" Cô vừa nói vừa vào nhà vệ sinh, vừa mở ra mùi khói gay mũi xộc vào. Cô tìm tới tìm lui không thấy bao thuốc giấu ở đâu.
"Thuốc đâu?!" Cô bước đến trước mặt anh đầy khí thế, nghiêm khắc chất vấn.
"Đâu, thuốc nào? Em tin lời nói bậy bạ của y tá à!" Anh ngồi trên ghế gặm bánh bao giả ngu nói.
Diệp Kiều nhìn chằm chằm vào anh từ trên cao, cười lạnh rồi lập tức đến giường bệnh của anh, lật gối phát hiện ra tang vậy!
Còn là một bao t.h.u.ố.c lá thơm đấy!
Diệp Kiều nửa gói thuốc còn lại bước vào phòng tắm.
"Bà Lục! Thủ hạ lưu tình có được hay không?! Đó gần như là tiền sinh hoạt của anh trong một tháng đấy!" Lục Bắc Kiêu đứng lên lớn tiếng hô.
Đáp lại anh là tiếng xả nước của nhà vệ sinh.
Cố Diệp Phi
Bà Thái thô bạo đổ hết thuốc vào bồn vệ sinh, xả nước.
"Không nên tăng tiền sinh hoạt của anh! Một tháng năm mươi tệ anh đã hút nổi t.h.u.ố.c lá thơm! Đúng là có năng lực!" Diệp Kiều hung hăng xé hộp t.h.u.ố.c lá rỗng trong tay và tự nhủ: Tương lai vẫn nên cho anh 20 tệ là được rồi!
Anh là bộ đội, ăn uống ngủ nghỉ đều được quân đội cung cấp cho, đúng là không cần đến tiền.
Nhưng tiền anh nợ đám Đại Ngốc trước kia, cô đều lặng lẽ trả giúp anh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-599.html.]
"Súng của anh đâu?!" Cô hung hăn đi đến trước mặt anh chất vấn.
Các y tá ở quầy nghe nói cô là bà Lục thì từng người kể khổ với cô, nói anh không hợp tác với các cô ấy thế nào. Trong đó điều khiến Diệp Kiều tức giận nhất là tên khốn anh còn cầm s.ú.n.g bằng tay phải, dùng tay phải bị sưng để luyện súng!
"Súng? Súng gì? Cái ở trong lều vải của anh?" Anh cười ha hả nói.
!!!
Diệp Kiều sửng sốt một chút mới hiểu được tên lưu manh này có ý gì!
Anh đang giả ngu với cô đúng không?
Cô lại đành đến chỗ giường anh, lật chăn gối lên tìm nhưng không thấy s.ú.n.g của anh đâu!
"Rốt cuộc anh có giao s.ú.n.g ra không?" Diệp Kiều lạnh lùng nói.
"Bé cưng, s.ú.n.g anh cũng không thể giao cho em, có kỉ luật đấy, là phạm pháp!" Anh đi đến gần cô, giải thích bằng giọng trầm thực sự đang nói sự thật.
"Được! Em sẽ gọi điện cho tư lệnh Lục nhờ ông ây thu s.ú.n.g của anh đi, tránh cái tên khốn anh hỗn thế ma vương nằm viện cũng muốn luyện tập!" Cô nói xong định gọi điện thoại, Lục Bắc Kiêu vội vàng cướp lấy điện thoại của cô.
"Ngoan nào ngoan nào, anh hứa sau này sẽ không luyện nữa! Vẫn là vợ cưng của anh tốt nhất, đau lòng cho sức khỏe của anh!" Anh vội vàng nói, giọng nhẹ nhàng dỗ.
"Ai đau lòng anh?! Lục Bắc Kiêu, thể xác và tinh thần của anh đều là của em! Em đang quản lý đồ của em thôi!" Cô phản bác.
Lục Bắc Kiêu: "..."
Anh bị cô chặn đến im luôn, mà lời này cũng là câu trước anh từng luôn mồm nói với cô!
Bà Lục tránh anhra, liếc nhìn đống đồ ăn còn đang dở trên bàn, “Mau ăn đi, đừng để lại một miếng nào!"
Anh đành ngồi xuống tiếp tục ăn vội vàng.
Khi anh thực sự không ăn một miếng, Diệp Kiều trầm giọng ra lệnh: "Cởi quần ra, nằm xuống!"