NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 593
Cập nhật lúc: 2024-09-29 17:28:05
Lượt xem: 14
Đương nhiên cô phải làm rõ!
Diệp Kiều tức giận nghĩ muốn lập tức có thể thấy anh! Nhưng cô cũng tin anh không ở đại đội!
"Vợ ơi, không tức giận mà, trên đường lái xe cẩn thận một chút nhé, anh phải lên máy bay rồi!" Giọng điệu dịu dàng dỗ dành.
"Phòng bệnh 606! Sao anh lại ra đây?! Tay phải còn cầm đồ, không muốn tay nữa đúng không?!" Lúc Diệp Kiều chuẩn bị cúp máy, một giọng nói của một người phụ nữ trung niên xa lạ truyền đến.
!!!
Cô choáng váng và suýt đạp phải phanh, nhưng cô vẫn lý trí dừng xe sang bên đường.
Phòng bệnh 606.... Cánh tay....
Lúc đó tay trái Lục Bắc Kiêu cầm ống nghe, tay phải cầm máy ghi âm, quay đầu nhìn y tá trưởng dáng vẻ khỏe mệnh như đàn ông!
Đầu anh đầy hắc tuyến!
Cái này gọi là gì?
Thất bại trong gang tấc!
"Cậu còn trừng mắt! Khỏi nghĩ chị giống mấy y tá kia có thể bị khuôn mặt lạnh lùng của cậu dọa khóc! Nhanh về phòng bệnh nằm đi! Xem cậu có thể làm được gì!" Ra vào bệnh viện đều là bộ đội cứng rắn, đại lão gia, tính ai cũng dữ tợn nên y tá trưởng ở đây có tính cách kiêu ngạo hơn cả bọn họ!
Cho dù đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng cũng có thể khiến các y tá sợ hãi không dám bước vào phòng bệnh của Lục Bắc Kiêu!
Lục Bắc Kiêu vừa y tá trưởng quở trách xong, trong loa tiếng gầm gừ điên cuồng của bà Lục phát ra.
"Lục Bắc Kiêu! Rốt cuộc bây giờ anh ở đâu?!"
Sau khi cô dừng chiếc xe Jeep màu đỏ sang một bên, một tay cầm di động một tay che trán, trong lòng vừa hoảng sợ vừa tức giận!
Cố Diệp Phi
Giọng của có thể dùng từ đinh tai nhức óc để hình dung!
Lục Bắc Kiêu hít vào một hơi lạnh, có cảm giác tai họa sắp ập đến!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-593.html.]
Lục Bắc Kiêu anh thực sự là không sợ trời đất, diêm vương cũng phải nể anh 3 phần nhưng lại chỉ sợ duy nhất vợ!
"Em yêu, anh bị đứt tay."
"Bị đứt tay?! Thực sự không xem tính mạng ra gì, vết thương do đạn b.ắ.n ra đấy, mảnh đạn còn chưa lấy ra." Lục Bắc Kiêu còn chưa nói xong đã bị y tá trưởng cắt ngang trước. Bà cướp lấy máy ghi âm trên tay phải của anh, y tá trưởng bị ánh mắt dữ tợn của Lục Bắc Kiêu cắt ngang.
Thằng nhóc này trừng người ta đúng là khiến người ta sợ hãi, dáng vẻ lại giống người!
Diệp Kiều nghe rõ điều y tá trưởng nói, một tay giữ chặt vô lăng, cắn chặt môi dưới.
Anh bị thương đang ở bệnh viện lại giấu giếm cô nói phải đi chấp hành nhiệm vụ!!!
"Vợ ơi, đừng nghe chị ấy nói bừa, anh vẫn đang nhảy nhót tưng bừng này."
"Bệnh viện nào?!" Giọng nói tức giận truyền đến, trong lòng anh lại giật mình.
Không đợi Lục Bắc Kiêu trả lời, Diệp Kiều đã đã buông điện thoại ra nhìn dãy số trên màn hình. Dãy số của thành phố J, anh đang ở bệnh viện.
"Anh không nói em cũng biết, 301!" Cô hung dữ nói rồi lập tức cúp máy, xoay chìa khóa xe khởi động xe, dứt khoát quay đầu về thành phố!
Lục Bắc Kiêu gọi lại, không có ai trả lời.
Trời sắp tối, anh lo rằng cô sẽ gặp tai nạn khi lái xe vội vàng!
Anh đành phải nhờ quan hệ của mình với đại đội giao thông, bảo họ đón cô tới!
Sau khi sắp xếp xong, Lục Bắc Kiêu còn hoảng hốt vì đại nạn của chính mifh!
Thế là đã gọi thêm một vài cuộc điện thoại.
Một tiếng rưỡi sau ...
Cửa phòng bệnh 606 bị một người đá văng, tấm cửa bị va đập mạnh!
Cô gái mặc một chiếc áo gió kaki của Anh, đi boot màu đen, tóc dài được uốn xoăn nhẹ đầy tức giận đứng ở cửa.
Trong phòng bệnh, vợ chồng lão tư lệnh Lục, lão tham mưu trưởng Diệp, vợ chồng tư lệnh Lục cùng bệnh nhân phạm tôi đầy trời nào đó ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh, cả sáu cặp mắt đồng loạt nhìn về phía cửa. !